Tể Tể nuốt xuống ngụm đồ ăn vặt cuối cùng, cất giọng trong trẻo.
"Bác Trần muốn sống thế nào thì cứ sống thế ấy, cha ở Địa Phủ nói, mạng khi còn sống là của mình, chết cũng là của mình!"
Lực chú ý của Trần Kiến Đào đều ở trên người Hoắc Trầm Lệnh, cho nên lời nói của bé, ông ta cũng không nghe rõ ràng lắm.
Nhưng Hoắc Trầm Lệnh lại nghe được rõ ràng.
Cảm giác quái lạ như lúc che mắt mà giống như che lấy cái ót của bé lại lần nữa xuất hiện
Tể Tể nhà ông...
Giọng nói thô kệch của Trần Kiến Đào lại vang lên lần nữa: "Đứa nhỏ này hẳn đã không cẩn thận mà đi vào bên trong trận pháp kia, hồn vía đang bất ổn, tôi tìm gian phòng chữa trị hồn phách cho đứa bé này trước đã."
Trước khi đi, Trần Kiến Đào còn bổ sung.
"Đúng rồi, Trầm Lệnh, anh mau gọi người đi ra bên ngoài gần khu vực của tường vây tìm xem, có thể sẽ tìm thấy một vài thứ nào đó."
"Tìm được thì mang tới cho tôi xem, để tôi nhìn xem đến cùng là tên khốn kiếp nào lại dám ở bên cạnh anh làm ra trận pháp hại người âm độc đến thế!"
Suy nghĩ của Hoắc Trầm Lệnh đã bị xáo trộn, nhìn Trần Kiến Đào ôm Hoắc An An đang có sắc mặt tái nhợt thì thờ ơ gật đầu.
"Đã biết!"
Trần Kiến Đào đang chuẩn bị chữa trị hồn phách cho Hoắc An An thì bị hệ thống đánh thức còn vội vàng nhắc nhở cô ta.
【 Hoắc An An, cô là hồn xuyên, không thể để cho người này dò xét hồn phách của cô!】
Hoắc An An đã tỉnh lại sau vài giây.
Nhìn thấy trước mắt mình là một người đàn ông hung dữ đang muốn sờ vào trán, cô ta vô thức tránh đi.
"Ông là ai? Ra ngoài! Không được đụng vào tôi!"
Trần Kiến Đào nhíu mày, bởi vì Hoắc An An kháng cự, ông ta sợ trang viên sẽ xuất hiện chuyện giống như vừa nãy, dứt khoát dán bùa định hồn vào trán của Hoắc An An để dễ dàng xử lý.
Nghĩ đến Hoắc An An có thể đã thấy quỷ quái, Trần Kiến Đào lại dán tiếp một lá bùa khác để xóa tất cả ký ức lúc đó của cô ta.
Hồn phách của Hoắc An An suýt nữa đã thoát khỏi cơ thể, thân thể run lên lại lần nữa dung hợp cùng nhau.
Nhưng thân thể này của Hoắc An An chỉ mới tám tuổi, mà xuyên đến là người đã hơn hai mươi tuổi, giống như một người lớn trong lớp vỏ bọc là thân thể của trẻ con, khiến cô ta đơ người trong chốc lát.
Trần Kiến Đào chuẩn bị rời đi, lại phát giác được một tia khác thường, liền quay đầu nhìn về phía Hoắc An An.
Hoắc An An thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Kiến Đào thì cảm thấy chột dạ.
Hệ thống cũng khẩn trương theo.
Trần Kiến Đào là bộ trưởng của ngành đặc biệt, dù có hệ thống hỗ trợ gian lận thì cũng khó gạt được.
"Cháu..."
Trần Kiến Đào vừa mở miệng, cửa phòng lại bị gõ vang, người làm đi ra ngoài trang viên tìm kiếm đã cầm một cái hộp nhỏ đẩy cửa tiến đến ngắt lời ông ta.
"Trần tiên sinh, chúng tôi tìm được cái này."
Trần Kiến Đào cũng không tiếp tục nhìn Hoắc An An, mà tiếp nhận hộp nhỏ màu đen từ tay người làm, vừa mở ra vừa đi ra cửa tìm Hoắc Trầm Lệnh trong phòng khách.
Ông ta lấy từ bên trong cái hộp nhỏ ra một người giấy màu đỏ, nhìn rất là âm trầm đáng sợ.
Trần Kiến Đào nhìn người giấy, trong đầu nổi lên nghi ngờ.
"Kẻ chôn thứ này không phải chuẩn bị cho người sống trong trang viên nhà họ Hoắc."
Hoắc Trầm Lệnh ôm Tể Tề, sau khi nghe được lời nói của Trần Kiến Đào thì lập tức nghĩ tới con quỷ trước đó muốn giết ông để đoạt minh đăng, cũng biết là ai chôn.
"Là Tống Kiều chôn!"
Trần Kiến Đào tự nhiên cũng nghĩ đến Tống Kiều, còn có chút không dám tin.
"Anh chắc chứ?"
Hoắc Trầm Lệnh từ trong túi lấy ra chiếc bút máy, sau đó ném cho Trần Kiến Đào.
"Nó sẽ nói cho anh biết đáp án!"
Trần Kiến Đào nghi hoặc, sau khi xác định bên trong bút máy là thứ gì, con ngươi trừng lớn, vẻ mặt kinh hãi.
"Cái đồ chơi này, sao anh phong bế được?"
Mặc dù Hoắc Trầm Lệnh là người nắm quyền của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ, cho dù là một tổng tài cao ngạo lạnh lùng, thì cũng chỉ là một người bình thường không hiểu gì về đạo pháp của giới Huyền môn.
Hoắc Trầm Lệnh xoa bóp gò má trên khuôn mặt nhỏ của Tể Tể: "Tể Tể, con nói cho bác Trần biết đi."
Tể Tể nhìn bút máy, bé vui vẻ nói.
"Cứ như vậy mà bắt lại rồi nhét vào."
Trần Kiến Đào: "..."
Đạo hạnh của con quỷ ở bên trong bút máy cũng không thấp, đã dính không ít máu tươi, đã là quỷ cấp lệ, làm bộ trưởng ngành đặc biệt nói ông ta có thể tuỳ tiện phong bế vật kia còn nghe được, nhưng mà một đứa nhỏ như thế này...
Trần Kiến Đào ý thức được một vấn đề: "Cha mẹ ruột của Tể Tể cũng là người trong ngành đặc biệt?"
Hoắc Trầm Lệnh lãnh đạm: "Không biết."
Tể Tể khẳng định: "Không phải!"
Bé là người của Địa Phủ hàng thật giá thật, chỉ là cha ruột quá bận rộn, cho nên bé đành tới nhân giới tìm cha bảo mẫu chăm sóc mình, thuận tiện học tập.
Hoắc Trầm Lệnh và Trần Kiến Đào đồng thời nhìn về phía bé.
Trần Kiến Đào nhanh chóng đặt câu hỏi: "Tể Tể có còn nhớ rõ cha ruột của cháu làm gì không?"
Tể Tể đương nhiên nhớ kỹ.
Đêm qua bé mới nhìn thấy mà.
"Cai quản quỷ quái!"
Trần Kiến Đào tự động suy diễn.
Có thể cai quản quỷ quái cũng không phải là người trong ngành đặc biệt, có lẽ là một cao nhân không muốn lộ mặt.