Chương 110

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Đóa Mễ Đại Nhân 05-12-2024 05:44:11

Nữ quỷ: "Hu hu hu... Tôi sai rồi, tiểu đại nhân cùng với ngài đây xin tha mạng a." Năng lực tiếp nhận của cha Hoắc có tốc độ cực cao, mặc dù không phải cùng một thế giới, nhưng nữ quỷ này dám ra tay đối phó ông thì ông sẽ không chút nào nương tay. "Cô cũng đã chết, còn lưu luyến cái gì?" Bé chớp chớp đôi mắt to, rất nhanh gật gật đầu. "Cha nói đúng!" Nữ quỷ: "..." Người đàn ông này nói đúng hay không thì nó cũng không thèm để ý, nó chỉ sợ hãi tên tiểu quỷ này! Toàn thân đều là âm khí... Đây thật sự là người sao? Nó nhìn kỹ bé, quanh thân là một mảnh âm khí nồng đậm dày đặc, màu đen còn khiếp người hơn nó rất nhiều. Cho nên... Đây thật ra là đồng loại của nó, nhưng đã sớm chiếm lấy thân thể con gái của người đàn ông này, rõ ràng cũng là vì minh đăng kia mà đến? Đúng! Nhất định là như vậy! Nếu không phải thì thật không hợp lý! Trên thân đứa nhỏ này không có cái gì thuộc về giới Huyền môn, trái lại còn có một thân âm khí lăng lệ dọa người, còn đáng sợ hơn lệ quỷ như nó, gần ngang với Vương. Chậc chậc! Khó trách vừa rồi tiểu quỷ này lại đuổi theo nó không bỏ, thì ra là muốn lấy lòng người đàn ông này! Nữ quỷ tự nhận bản thân thật xui xẻo, dù sao thì tài nghệ của nó không bằng người. "Tiểu đại nhân, tôi cũng không dám nữa, tôi sai rồi... Van cầu ngài giơ cao đánh khẽ tha cho tôi lần này, tôi cũng chỉ muốn cho con cái của tôi có cái để tưởng niệm, muốn để con gái sống thật tốt, muốn nói cho con bé biết để không bị dì của nó lừa, nếu không tôi đã sớm đi đầu thai." Có thể chạm vào nữ quỷ, cha Hoắc tự nhiên không muốn để cho Tể Tể lại tiếp xúc với nữ quỷ. Hoắc Trầm Lệnh một cước đá nữ quỷ ra xa, đang chuẩn bị hỏi một số thông tin thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Tống Kiều đứng ở ngoài cửa, sâu trong con ngươi lóe lên vẻ âm tàn. "Hoắc tiên sinh." Hoắc Trầm Lệnh còn chưa lên tiếng, nữ quỷ trước đó còn kêu thảm bỗng nhiên toàn thân run lên co rút người lại, hận không thể biến mất ngay tại chỗ. Nhưng nó kiêng kị thực lực của bé nên không dám tùy tiện rời đi. "Tôi..." Tròng mắt của nữ quỷ không biết đã rơi ra ngoài từ lúc nào, nó dùng con mắt tối như mực dính đầy máu nhìn Hoắc Trầm Lệnh: "Hoắc tiên sinh, xin hãy giúp tôi... Tôi... Tôi không thể bị ông ta bắt được... Ông ta là ma quỷ... Ông ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ..." Hoắc Trầm Lệnh: "..." Tể Tể đột nhiên hắt xì liên tục mấy cái, đôi mắt to đen nhánh nhanh chóng nhìn về phía cửa phòng. Từng luồng ánh sáng vàng kim chậm rãi lan tỏa, bé biết cửa phòng đã bị hạ cấm chế, mà loại cấm chế kia còn rất lợi hại, nữ quỷ mà bé đánh trọng thương này, một khi đụng phải nhất định sẽ hoàn toàn biến mất. Bé nhìn về phía cha Hoắc: "Cha?" Hoắc Trầm Lệnh ôm bé lên, đôi mắt thâm thúy u ám nhìn chằm chằm vào nữ quỷ. Dường như nữ quỷ đặc biệt kiêng kị Tống Kiều đang ở bên ngoài, tóc đã mọc ra rồi lại lần nữa rơi xuống từng sợi từng sợi, trên thân máu tươi cũng không ngừng chảy ra, toàn bộ thư phòng rất nhanh đã trở thành một mảnh hỗn độn. Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng lên tiếng: "Lại làm bẩn thư phòng, tôi lập tức giao cô ra!" Nữ quỷ: "..." Nữ quỷ chìm trong sợ hãi vội vàng thu hết đám tóc đã rụng vào trong ngực, đồng thời dừng lại máu tươi đang chảy ra. Nó dùng hốc mắt trống rỗng tối như mực "nhìn về phía" Hoắc Trầm Lệnh, trông rất là kinh khủng, nhưng lại giống như là rất thống khổ đáng thương. "Là ông ta... Là ông ta giúp em gái tôi giết tôi... Hiện tại còn muốn mưu hại con gái của tôi... Tôi đến trộm đèn, là muốn nói cho con gái mau trốn đi." Ngoài cửa truyền đến giọng thiếu kiên nhẫn của Tống Kiều: "Hoắc tiên sinh, nhanh mở cửa ra, chúng tôi tra được có điều khác thường trong phòng của ngài, ngài không phải là bị nhốt rồi chứ?" Hoắc Tư Lâm và trợ lý Giang Lâm đang ngăn lại: "Đội trưởng Tống, chú ba sẽ không có chuyện gì." Tống Kiều phớt lờ hai người bọn họ, nhanh chóng lấy ra một thanh kiếm gỗ đào, phía trên có hoa văn phức tạp, cắm xuống cửa ra vào và nói lẩm bẩm trong miệng. Nhưng trong nháy mắt cửa phòng đã bị mở ra. **************** Tống Kiều đi vào, vừa ngước lên nhìn liền đối mắt với Hoắc Trầm Lệnh đang ngồi trên ghế ôm bé, một đôi mắt đen nhánh lạnh như băng. Giang Lâm và Hoắc Tư Lâm cũng nhanh chóng đi vào. Giang Lâm giải thích: "Ông chủ, thật xin lỗi, tôi và thiếu gia Tư Lâm không ngăn được Tống Kiều." Hứa Dao từ đằng sau Tống Kiều đứng ra, nhanh chóng lên tiếng biện hộ. "Ngài Hoắc, chúng tôi cũng vì an toàn của ngài mà suy nghĩ, chúng tôi phát hiện ra âm khí ở trong phòng khách nhà ngài, còn có trong thư phòng này nữa." Giang Lâm: "... âm khí gì cơ?"... Hoắc Tư Lâm cùng Giang Lâm chuẩn bị đi ra ngoài, giọng Hoắc Trầm Lệnh lạnh lẽo như hàn băng vang lên từ trong thư phòng. "Giang Lâm, gọi điện thoại cho Trần Kiến Đào!" "Vâng!" Tống Kiều nghe thấy cái tên "Trần Kiến đào", ông ta thấy Hoắc Trầm Lệnh gọi thẳng tên sếp của ông ta trong cơ quan ngành đặc biệt, trong lòng liền biết tình thế không ổn.