Chương 190

Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Đóa Mễ Đại Nhân 05-12-2024 05:49:46

Hoắc An An 100% tán thành. 【 Đúng! 】 Hoắc An An thu dọn xong đồ đạc, thừa dịp ông nội Hoắc và bà nội Hoắc không ở phòng khách, cô ta liền gọi điện thoại cho Hứa Dao cũng gọi cả lái xe đưa mình ra ngoài. Chờ Hoắc Tư Lâm, Hoắc Tư Cẩn mang theo em trai em gái trở về thì trời cũng sắp tối rồi. Ông bà nội Hoắc và Hoắc Trầm Huy luôn trong trạng thái chờ đợi đã liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn lên trên lầu. "Tư Lâm, gọi An An xuống ăn cơm đi." "Vâng!" Hoắc Tư Lâm đứng dậy đi lên lầu, Tể Tể lại được ông nội Hoắc ôm lấy. "Tể Tể, buổi chiều cháu cùng bạn mới chơi có vui không?" Tể Tể cười hắc hắc: "Vui ạ! Anh Mục Dương và anh Hưng Dương đều rất tốt, Tể Tể còn cùng anh Hưng Dương ước hẹn chờ khai giảng năm học mới sẽ đi học ở nhà trẻ mà anh Hưng Dương đang học." Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước vội lên tiếng: "Chuyện khi nào, sao bọn anh lại không biết?" Hoắc Tư Thần: "Lúc các anh gọi điện thoại cho bạn học á." Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đồng thời trừng mắt nhìn Hoắc Tư Thần: "Em không biết ngăn cản một chút nào à?" Hoắc Tư Thần không hiểu gì: "Vì sao phải ngăn cản? Tể Tể đi nhà trẻ có thể quen biết thêm nhiều bạn nhỏ khác, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao?" Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước đều bị nghẹn họng. Đúng là như thế, không sai! Thế nhưng nhà họ Lý có tâm tư không tốt nha! Bà nội Hoắc cười ha hả, hiển nhiên rất vui khi nhìn thấy kết quả này. Tâm tình của ông nội Hoắc cũng không tệ, xoa bóp cái má béo múp míp của bé. "Tể Tể có thích hai anh em nhà họ Lý không?" Tể Tể gật đầu: "Thích, anh Mục Dương và anh Hưng Dương đều rất tốt, giống như anh cả, anh hai, anh ba, anh Tư Lâm, Tể Tể đều thích." Ông nội Hoắc nhíu mày, nhìn về phía Tư Cẩn cùng Tư Tước đang căng thẳng. "Tể Tể muốn kết giao bạn bè, mấy cháu đều muốn ngăn cản à?" Tể Tể ngây thơ nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước: "Anh cả, anh hai không thích anh Mục Dương và anh Hưng Dương sao?" Hoắc Tư Cẩn và Hoắc Tư Tước mặc dù trong lòng không đồng ý, nhưng trên mặt lại cười đến cưng chiều. "Sao có thể chứ? Bạn của Tể Tể chính là bạn của các anh, Tể Tể thích bọn họ thì các anh cũng thích." Hai anh em liếc nhau, đạt thành một nhận thức chung! Không quan trọng! Điều quan trọng nhất là Tể Tể vui vẻ! Mà hiện tại Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, cái gì cũng đều không hiểu. Hai tên nhóc nhà họ Lý nếu có ý đồ xấu gì, đến lúc đó chỉ cần Tể Tể tùy tiện bộc lộ tài năng đoán chừng có thể hù cho bọn họ kêu cha gọi mẹ! Hai người bọn họ đã quá lo lắng rồi, dù sao cũng chỉ có một đứa em gái này. Ai không muốn yêu thương cưng chiều em gái như bảo bối chứ! Hai anh em vừa đạt được thỏa thuận thì Hoắc Tư Lâm đã từ trên lầu đi xuống. Ông nội Hoắc nhìn thấy chỉ có một mình cháu trai, chân mày cau lại. "An An đâu?" Hoắc Tư Lâm đi đến phòng khách: "Em ấy nói là Hứa Dao tìm mình có việc nên em ấy đã đi tới chỗ Hứa Dao rồi." Ông nội Hoắc và Bà nội Hoắc đồng thời nhìn về phía Hoắc Trầm Huy. Hoắc Trầm Huy tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt tối sầm lại. "Con đi đến chỗ Hứa Dao đón con bé trở về đi." Hoắc Tư Lâm lắc đầu: "Chậm rồi, vừa rồi con đã gọi điện thoại hỏi thăm. Hứa Dao nói An An có vẻ không tốt lắm, chị ấy có quen biết một vị đại sư ở Vận Thành nên muốn cùng mẹ đưa An An đi đến đó xem sao." Hoắc Trầm Huy im lặng. Thần sắc trên mặt ông nội Hoắc và bà nội Hoắc không thay đổi nhưng đáy mắt tràn đầy vẻ lo lắng. Đây có phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Tể Tể nhạy bén phát hiện ra cảm xúc của ông bà nội và chú hai đã thay đổi, bé ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi ông nội Hoắc. "Vì sao ông nội lại không vui ạ?" Ông nội Hoắc kinh ngạc, vội vàng thu lại vẻ lo lắng trong mắt, ôm chặt bé vào trong ngực. "Ông nội cũng không phải là không vui, chỉ là ông nội đang nghĩ đến một số chuyện thôi." Bé nghi hoặc: "Ông nội đang nghĩ đến chị An An ạ?" Ông nội Hoắc kinh ngạc: "Tể Tể, làm sao cháu biết?" Bé chỉ chỉ Hoắc Tư Lâm: "Bởi vì bọn cháu đều ở đây, chỉ có chị An An không có." Ông nội Hoắc cười ha hả, càng thêm yêu thích cô bé thông minh đáng yêu ở trong ngực mình. "Đúng là ông đang nghĩ đến chị An An của cháu, dù sao các cháu hiếm khi đến nhà cũ một chuyến, mà chị An An của cháu cũng không nói một tiếng đã đi khỏi nhà, rất không lễ phép." Đây là sợ, muốn tránh Tể Tể? Cho nên An An thật sự có vấn đề? Ý thức được điểm ấy, ông nội Hoắc cố gắng đè xuống sự kinh hãi trong lòng. Ông nhìn về phía con trai cả: "Trầm Huy, thân thể của An An không tốt, ngày mai con tự mình đi tới Vận Thành đón con bé về đây, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi tới nhà họ Bách để ông Bách xem cho con bé cũng được." Muốn trốn? Nằm mơ! Hoắc Trầm Huy đang có quyết định này, không chút do dự mà đồng ý. "Vâng! Sáng sớm ngày mai con sẽ lập tức xuất phát." Trong lúc đang nói chuyện, bé đang làm ổ trong ngực ông nội Hoắc chợt phát hiện vận khí quanh thân chú hai đã thay đổi. Bé nhẹ giọng lên tiếng: "Ngày mai chú hai tốt nhất đừng đi ra ngoài, sẽ có họa sát thân."