Hoắc Tư Thần đang đi ở chính giữa thì không rõ ràng lắm, nhẹ nhàng đẩy lưng của anh cả.
"Anh cả, sao thế?"
Hoắc Tư Tước ở phía sau cùng có loại cảm giác không ổn, cậu nhẹ nhàng chà xát hai cánh tay.
"Hai người có cảm thấy... Nhiệt độ đã giảm xuống rất thấp không?"
Hoắc Tư Cẩn trầm ổn gật đầu: "Thấp xuống ít nhất mười độ."
Hoắc Tư Thần nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.
Đáng tiếc bốn phía đều là một mảnh tối đen, ánh sáng duy nhất đập vào mắt là ở phía trước cách đó không xa, một NPC đang dựa vào tường, nhìn thấy rất rõ ràng, đối phương đang mặc váy trắng.
"Vị trí đèn kia cũng quá... Không hổ là cấp Địa Ngục!"
Bình thường ở trong này sẽ rất tối nhưng vẫn phải có ánh đèn, thế nhưng không ngờ NPC này lại trực tiếp dùng con mắt để đặt đèn.
Bởi vì có ánh sáng màu xanh trong mắt NPC, ba anh em đã bắt đầu thích ứng với ánh sáng lờ mờ ở bên trong, từ từ nhìn xem bốn phía.
Bọn họ đang đứng ở một đầu hành lang dài trong khu vườn tương đối cổ điển, ở trung tâm khu vườn là hai đôi tình nhân đang ngồi chơi ở chỗ bàn đá.
Không biết bên kia đang hỏi thứ gì, mà người nữ sinh tên Tiểu Ngọc đã ngồi xuống, căm tức nhìn người ngồi đối diện là Thư Hiểu Nguyệt.
"Thư Hiểu Nguyệt, nói đi, cậu và Mã Trình đã ngủ với nhau rồi phải không?"
Hoắc Tư Cẩn nghiêng người, che lỗ tai của em trai Hoắc Tư Thần.
"Đừng quay đầu nhìn, chúng ta đi nhanh đi, đi ra ngoài tìm Tể Tể rồi cùng nhau chơi."
Hoắc Tư Thần không biết họ nói cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt anh cả lạnh lùng lại nghiêm túc, cậu vội vàng gật đầu, theo sát bước chân của anh cả.
Ước chừng qua ba phút, rốt cục bọn họ đã đi đến cuối hành lang.
Cũng nhìn thấy mấy NPC giấu ở đằng sau cây cột của hành lang, cho dù là Hoắc Tư Thần cũng nhịn không được mà bĩu môi.
"Chế tác quá ẩu, như dùng bột mì bôi vào mặt, đây có còn là cấp Địa Ngục không?"
Bên tai truyền tới một giọng nói yếu ớt.
"Vậy em trai thích kiểu gì?"
Hoắc Tư Thần không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Ít nhất cũng phải giống như nữ quỷ sadako? Hoặc là như kiểu phim Hàn, bỗng nhiên xuất hiện, còn linh hoạt đa dạng, không phải... như thế này rất không thú vị a!"
Giọng nói sâu kín cười hì hì, tựa hồ đặc biệt chờ mong, thậm chí còn có chút tham lam.
"Đúng! Như vậy thật nhàm chán! Chúng ta chơi có ý tứ hơn nha!"
Hoắc Tư Cẩn bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm em trai.
"Tư Thần, em đang nói chuyện cùng ai thế?"
Hoắc Tư Thần: "Nhân viên làm trong này nha!"
Hoắc Tư Tước: "Hiện tại chúng ta đang ở bên trong nhà ma, lấy đâu ra nhân viên làm việc ở đây?"
Hoắc Tư Thần sửng sốt, khó hiểu nói: "Đúng nha! Vậy mới vừa rồi người nói chuyện với em là ai?"
Ba anh em đứng ở chỗ cuối cùng của hành lang, Hoắc Tư Tước ngẩng đầu nhìn lên liền ngây ngẩn cả người.
"Hai người nhìn kìa!"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Thần đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, thấy bọn họ lại quay về chỗ của bốn người Mã Trình ở đằng trước cách đó không xa.
Bên kia Tưởng Vũ vừa vặn ngẩng đầu: "Các người còn chưa đi sao, đi qua đây cùng nhau chơi đi, nhân tiện giúp một tay."
Ba anh em trở nên cảnh giác.
Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng nhìn xung quanh, nơi này giống hệt lúc trước khi đi tới đây, thậm chí NPC mặc váy trắng dựa vào tường vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.
Hoắc Tư Thần đi vài bước tới chỗ bốn người bọn họ, vừa vặn đi đến phía sau Thư Hiểu Nguyệt.
"Không phải đã bảo mấy người đừng chơi trò này rồi sao?"
Thư Hiểu Nguyệt chậm rãi quay người, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu.
Bím tóc đuôi ngựa không biết lúc nào đã biến thành tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, vành mắt rơi xuống một giọt lại một giọt nước mắt màu máu tươi, cô ta chậm rãi đưa tay kéo Hoắc Tư Thần.
"Em trai, cái trò chơi này rất vui nha, cùng nhau chơi đùa nha!"
Hoắc Tư Thần: "..."
"A a a! Có quỷ!"
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước một trái một phải nhanh chóng ngăn em trai ở phía sau, hai người đồng thời nhìn thấy quanh người nữ sinh ở trước mặt đang có một màn sương âm trầm đầy quỷ dị quấn quanh.
Hoắc Tư Tước: "..."
Thật sự gặp quỷ!
Trước đó Hoắc Tư Cẩn căn bản không có nhìn nhiều hai cô gái này, cho nên anh cũng không biết Thư Hiểu Nguyệt có thay đổi gì không.
Anh nhíu mày: "Cô đang bình thường tự dưng hóa trang kiểu này làm gì? Hù dọa bạn của cô thì không tốt đâu?"
"Thư Hiểu Nguyệt" yếu ớt lên tiếng: "Là bọn họ mời tôi đến đây cùng nhau chơi trò chơi, tôi vốn dĩ có bộ dạng này, có hù dọa bọn họ cũng là bọn họ đáng đời nha! Ha ha ha!"
Hoắc Tư Cẩn còn muốn nói điều gì, Hoắc Tư Tước đã lôi kéo tay của anh trai cấp tốc lui lại.
"Mọi người tránh xa một chút, cô... cô ấy bị quỷ ám rồi!"
Giọng của Bút Tiên âm trầm: "Ai nha, anh trai nhỏ kêu quỷ gì vậy, người ta có tên nha, người ta gọi là Bút Tiên nha!"
Hoắc Tư Cẩn không thể tin vào tai của mình.
"Bút Tiên?"
Bút Tiên được triệu hồi, người nào gọi thì người đó sẽ bị khống chế.
Nó rời khỏi thân thể của Thư Hiểu Nguyệt, giọng nói nghe rất vui sướng, không hề che giấu sự chờ mong.
"Ồ! Anh trai nhỏ cũng rất đẹp trai! Tôi rất thích!"
Trong nháy mắt Thư Hiểu Nguyệt đã gục xuống, một màn sương đen nồng đậm âm khí phóng thẳng tới Hoắc Tư Cẩn.
Màn sương đen hóa thành một cái mồm máu thật to, thổi ra những luồng gió từ bên trong miệng, trong nháy mắt dã đẩy Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần ra xa hai mét.