Trước khi cô ta tới đây còn có thể cảm ứng được âm khí bên trong vòng tay, nhưng mà lúc này...
Giống như bé nói, dù cho cô ta cố gắng cảm ứng âm khí trên chiếc vòng tay thêm bao nhiêu lần thì lúc này cũng đều không cảm ứng được gì.
Trương Tiểu Chi hoàn toàn luống cuống, thậm chí là hoảng sợ.
"Tại sao lại như vậy? Rõ ràng trước khi đến đây chị vẫn có thể cảm ứng được mà."
Tể Tể nhẹ nhàng điểm một cái ở trên chỗ mi tâm của chị gái, một tay khác thì nhẹ nhàng thả ra một chút âm khí, chậm rãi xoay xung quanh người Trương Tiểu Chi.
"Chị thử cảm ứng lại xem."
Trương Tiểu Chi kìm chế để mình không rơi lệ, vội vàng gật đầu.
Kết quả, mặc kệ cô ta cố gắng thế nào, vẫn không cảm nhận được gì.
Tể Tể quay đầu hỏi ba người anh trai: "Anh cả, anh hai, anh ba, các anh có nhìn thấy không?"
Ba anh em nhà họ Hoắc: "Xung quanh người có không ít âm khí."
Trương Tiểu Chi hoảng sợ: "Minh tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tể Tể trả lời thẳng: "Chị gái à, lúc trước sở dĩ chị có thể cảm ứng được âm khí thuộc về hồn phách của em gái chị là do có người đã động tay động chân. Hiện tại không cảm ứng được, là bởi vì em gái của chị đã hoàn toàn biến mất."
Trương Tiểu Chi: "..."
Trương Tiểu Chi ngã quỵ cả người trên mặt đất.
Cô ta hoàn toàn không nghĩ tới mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy!
"Em gái Tiểu Khúc... Không có ở đây?"
Tể Tể nhìn thần sắc hoảng hốt của chị gái, bé vội vàng an ủi chị gái.
"Chị gái à, cái tên vô lại hôm qua bày trận pháp không thành nên em gái của chị không ở đây, rất có thể là đã đi tới Địa Phủ báo danh rồi."
Trương Tiểu Chi ngơ ngác: "Đi Địa Phủ báo danh?"
Đó không phải là chết rồi sao?
Tể Tể gật đầu: "Đúng thế! Rất có thể đang ở Địa Phủ."
Trương Tiểu Chi lấy tay che mặt gào khóc.
"Hu hu hu..."
Tể Tể: "..."
Thật ra nếu còn ở Địa Phủ, chỉ cần chưa có đi đầu thai, thì bé có thể giúp đỡ gặp lại nhau một lần nữa.
Hoắc Tư Tước đã hiểu ý của bé, bởi vì cậu nghĩ tới ngọn minh đăng ở đầu giường Tể Tể.
"Tể Tể có ý là, nếu như đang ở Địa Phủ, thì có thể hỗ trợ gặp một lần?"
Con ngươi của Hoắc Tư Cẩn có chút phóng đại: "Hả?"
Hoắc Tư Thần vỗ tay: "Đúng rồi! Em nhớ ra rồi, trước đó chúng ta gặp được mẹ, cũng là nhờ có Tể Tể giúp một tay."
Hoắc Tư Cẩn: "Các em gặp mẹ lúc nào?"
Bé cười hắc hắc: "Anh cả muốn gặp cũng được, nhưng mẹ đã đi đầu thai rồi, bây giờ gặp chỉ là hình ảnh lưu niệm ở trên minh đăng mà thôi."
Hoắc Tư Cẩn nuốt nước bọt, yết hầu nhấp nhô lên xuống, cố gắng khống chế thanh âm của mình không để cho mình quá thất thố.
"Tể Tể, vậy anh cả..."
Bé cười gật đầu: "Anh cả cũng có thể gặp được, cái đèn đó bây giờ vẫn đang ở trong thư phòng của cha."
Hoắc Tư Cẩn chậm rãi nắm lại hai tay, Hoắc Tư Tước biết tâm tình của anh cả, vội vàng cười nói.
"Anh cả, em sẽ cùng Tư Thần chơi với Tể Tể ở chỗ này, anh về trước đi."
Hoắc Tư Thần cũng gật đầu: "Đúng vậy! Anh cả, bọn em có thể chiếu cố Tể Tể."
Câu lạc bộ này có rất nhiều thứ để ăn để chơi, Tể Tể vừa ngoan lại đáng yêu, đặc biệt dễ chăm nom, còn ít đi một người tranh đoạt Tể Tể với mình, Hoắc Tư Thần tranh thủ đẩy anh cả ra phía ngoài.
"Mau trở về đi thôi! Anh cứ sờ tay lên là được rồi."
Bé nhắc nhở: "Chỉ sờ một chút thôi nha, thời gian dài dễ bị ma quỷ đến trêu chọc anh cả!"
Hoắc Tư Cẩn ôm bé rồi hôn mấy cái liên tục lên trán bé.
"Tể Tể, cám ơn em."
Bé cười rạng rỡ, híp cả mắt: "Anh cả mau đi đi."
Hoắc Tư Cẩn rất nhanh đã rời đi.
Trong phòng chỉ còn tiếng Trương Tiểu Chi khóc đến tê tâm liệt phế.
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cũng đành bó tay, không có biện pháp nào cả.
Nếu như là người tới để đánh nhau, thì đừng nói một người, mười người bọn họ cũng không sợ.
Nhưng đối mặt với một người phụ nữ đang khóc đến tê tâm liệt phế, thương tâm đến nỗi không kềm chế nổi, bọn họ thật không biết làm sao mới tốt.
Một là không quen.
Hai là bọn họ không biết làm sao an ủi con gái.
Thế là Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần cùng nhau nhìn về phía Tể Tể, lại chỉ chỉ vào Trương Tiểu Chi đang hai tay che mặt co quắp trên mặt đất mà gào khóc.
Bé đang định dùng bàn tay mập mạp của mình vỗ xuống sàn nhà, vừa muốn chuẩn bị tìm chú Hắc, chú Bạch hỏi về em gái của chị này thì cảm giác dưới nách bỗng nhiên nóng lên.
"A?"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc Tư Thần vội vàng vây xung quanh bé hỏi: "Tể Tể, em sao thế?"
Bé chỉ chỉ một vị trí ở dưới nách bên phải của mình: "Anh hai, anh ba, vừa nãy Tể Tể cảm thấy nơi này có chút nóng."
Hoắc Tư Thần đang tính vén áo của bé lên, thì Hoắc Tư Tước lại nhanh tay hơn vén áo bé lên rồi, động tác dù nhanh nhưng vẫn rất dịu dàng.
Đồng thời phân phó Hoắc Tư Thần: "Đi giữ cửa, đừng để người khác đi vào, Tể Tể vẫn là con gái đó."
Hoắc Tư Thần: "..."
Hoắc Tư Thần hùng hùng hổ hổ đi ra cửa trông chừng.
Lúc anh hai vén áo lên nhìn thì bé nhịn không được mà nói cho anh hai biết.
"Anh hai, Tể Tể cảm giác có người đang thao túng, điều khiển Tể Tể, khiến Tể Tể đi ra ngoài."