Dù sao Tể Tể mới ba tuổi rưỡi nha!
Giống như bởi vì có thể đi, cho nên giọng nói của bé có vẻ đặc biệt vui sướng.
"Bởi vì nơi đó có nhiều quỷ nhất!"
Đang ôm bé đi ra ngoài, Cố Thích Phong lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã nằm xuống đất.
Anh ta không thể tin vào tai của mình.
"Quỷ rất nhiều?"
Bé nghiêm túc gật đầu: "Chú Cố, mắt Âm Dương của chú có thể nhìn liên tục hai giờ, lát nữa đến nơi chú Cố cũng có thể nhìn thấy."
Cố Thích Phong: "..."
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh ta muốn nhìn, nhưng tâm lý anh ta bài xích!
Anh ta là người không nói chuyện quỷ thần!
Kết quả, bé nhiều lần dùng hành động thực tế nói cho anh ta biết, có thần hay không thì không biết, nhưng quỷ còn có thể thấy được ở khắp nơi.
Cái này...
Cố Thích Phong lại nghĩ tới một vấn đề khác: "Minh Tư, ông nội cháu ở bên kia có cần hỗ trợ không?"
Động tĩnh hôm nay quá khác thường, bên ngoài mây trời biến sắc, dù anh ta không hiểu những chuyện trong giới Huyền Môn, nhưng từ sự biến hóa quỷ dị của thời tiết có thể nhìn ra được bầu không khí kinh khủng cỡ nào.
Mà Minh Tư là truyền nhân duy nhất của nhà họ Bách, vạn nhất muốn cậu ấy đi qua đó thì sao?
Bách Minh Tư lắc đầu, lúc bé nói nhà xác có rất nhiều quỷ, đáy lòng của cậu đã có một suy đoán lớn mật.
Trùm lớn nhất hẳn là ở nhà xác.
"Không cần, chúng ta đi nhà xác."
Cố Thích Phong: "..."
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng nhìn hai đứa bé một đứa so với một đứa đều bình tĩnh, trầm ổn, anh ta còn có thể nói gì?
Chuyện duy nhất anh ta có thể làm, đại khái chính là bế bé, tự nguyện làm xe di động cho bé.
Lúc cần thiết thì làm khiên thịt cho hai đứa nhỏ.
Ba người rất nhanh đi tới dưới hầm của tầng hai, Cố Thích Phong đã lui tới nhà xác ở bệnh viện nhiều lần, nhưng không có lần nào cảm thấy nhà xác lại lạnh đến quỷ dị như vậy.
Vừa mới đến trước cửa nhà xác, anh ta liền có cảm giác muốn đông cứng, run lên một cái.
Bách Minh Tư cũng xoa xoa cánh tay, mà bé thì...
Tể Tể rất hưng phấn, âm khí nồng đậm như thế này mặc dù không bằng Địa Phủ, nhưng có còn hơn không nha.
Bé mở miệng nói: "Anh Minh Tư, bên kia có cái gì kìa."
Bé vừa nói xong, ánh mắt của Bách Minh Tư cũng rơi vào phương hướng mà bé chỉ.
Cố Thích Phong chậm một bước, nhưng lúc nhìn thấy thì khóe miệng cũng giật một cái.
"Kia là... Trận pháp?"
Một trận đồ Âm Dương Bát Quái lớn như vậy, dù anh ta không hiểu Huyền Môn, nhưng có người Hoa nào lại không biết trận đồ Âm Dương Bát Quái chứ.
"Cho nên có người đang ở đây bày trận, cố ý tụ tập những con quỷ kia tới đây."
Bách Minh Tư nghiêm túc gật đầu: "Chắc là vậy, đây là Quỷ Vương trận!"
Cố Thích Phong: "..."
Trước đó nhìn thấy con quỷ lắp ráp lung tung kia cũng đã rất lợi hại rồi, cái này còn là Quỷ Vương trận...
Có thể xưng vương, sẽ yếu sao?
Kia chính là con quỷ kinh khủng nhất!
Cố Thích Phong cảm thấy chuyện này lớn rồi, lại thấy bé muốn đi xuống dưới, anh ta vội vàng thu hẹp cánh tay, chăm chú ôm bé vào trong ngực.
"Tể Tể ngoan, đừng có chạy lung tung, nơi này quá nguy hiểm."
Tể Tể lắc đầu: "Không nguy hiểm, hiện tại người đang muốn gặp nguy hiểm chính là bác Lương, vòng trận pháp kia sắp thành công rồi!"
Cố Thích Phong nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ở chỗ xa, bên ngoài trận đồ Bát Quái còn có một cái vòng lớn nhàn nhạt, bởi vì màu sắc nhạt hơn mà ánh sáng ở trong nhà xác cũng tối tăm lờ mờ nên anh ta không nhìn thấy.
Bách Minh Tư đã đi đến bên kia, không cần suy nghĩ đã cắn nát đầu ngón tay trỏ bên trái, nặn ra một giọt máu nhổ ở trên vòng tròn lớn sắp khép lại ở bên ngoài cùng.
Ánh đèn của nhà xác bỗng nhiên lúc sáng lúc tối, thậm chí còn có tia lửa văng khắp nơi, rất nhanh toàn bộ nhà xác đã thành một mảnh đen kịt, trong nháy mắt tràn đầy bầu không khí kinh dị.
Cố Thích Phong cắm đầu chạy tới bên chỗ trận đồ Bát Quái, hiện tại bên kia là nơi duy nhất có ánh sáng.
Mặc dù là ánh sáng có màu đỏ như máu.
Nhưng Minh Tư ở đó, người duy nhất trong ba người am hiểu Huyền học.
Bé ôm cánh tay chú Cố, dùng giọng trẻ con hỏi anh ta.
"Chú Cố, chúng ta đi qua đó để làm gì?"
Không đợi Cố Thích Phong đáp lời, một giọng nói không có ý tốt đã vang lên từ phía sau.
"Đúng vậy! Mấy người đi qua đó làm gì, bên kia đã có người sống, mấy người ở lại bên này chơi cùng chúng ta không vui sao?"
Cố Thích Phong: "... Chơi cùng mấy người?"
Giọng nói âm hiểm cười hắc hắc: "Đúng vậy, chơi cùng chúng tôi nha! Yên tâm, chúng tôi vẫn nói đạo lý, chỉ cần anh đồng ý chơi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ không lập tức xử lý mấy người!"
Cố Thích Phong: "... Sau đó thì sao, các người chơi chán, lại xử lý chúng tôi?"
Con quỷ cười ha hả, tiếng cười khiến cho người ta tê cả da đầu, toàn thân lông tơ dựng đứng.
"Ai nha! Người anh em, anh không cần phải nói toạc ra thế chứ!"
Cố Thích Phong: "..."
Hắc hắc hắc!
Bọn quỷ này hiện tại chưa có đói bụng, cho nên muốn tìm anh ta và bé chơi đùa để giải buồn, chờ bọn chúng đói bụng, liền xử lý thức ăn dự trữ là bọn họ?