Chương 11: Nhân vật nguy hiểm được “đào” ra từ quan tài

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:38

Nữ cục trưởng đáp: "Ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu. Biết võ công không phải là tội, và người biết võ cũng không phải ai cũng là người xấu." Lão Ngô cười lạnh: "Tiếc là tôi gặp được không mấy người tốt." Cục trưởng im lặng. Lão Ngô hít một hơi thật sâu, rồi sau mấy giây, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ: "Tôi biết việc chuyển giao là không thể tránh khỏi. Tôi sẽ làm theo. Khi nào họ đến, xin báo cho tôi biết." Nói rồi, ông đứng dậy, bước ra khỏi phòng làm việc. Cánh cửa văn phòng khẽ mở, tiếng bước chân trầm ổn vang lên trong hành lang. Một cảnh sát trung niên với làn da rám nắng rẽ sang hướng khác, tiến về một căn phòng riêng biệt. Trong căn phòng ấy, ánh đèn trắng sáng nhợt, hai cảnh sát trẻ đang gõ máy tính lách cách. Không khí im ắng nhưng vẫn ngột ngạt như áp suất đang tăng cao. Ngồi một bên là Cố Lam, vừa mới làm xong biên bản. Cổ tay cô đeo một chiếc còng tay sáng loáng, còn tay kia thì nâng tách trà, lặng lẽ nhấp từng ngụm nhỏ. Thạch Ký Nhu được đưa đi cấp cứu, còn Cố Lam – với tư cách là một "nhân vật nguy hiểm" vừa mới được... đào lên từ trong quan tài – chỉ bị còng tay thôi đã là nhẹ lắm rồi. Dẫu thế, bản thân Cố Lam vẫn thấy uất ức vô cùng. Còn oan hơn cả Đậu Nga. Cô gái trẻ với gương mặt tái nhợt như thiếu ngủ ba năm, cúi đầu ngẫm nghĩ. Điều gì đã dẫn cô tới tình cảnh này? Là vì cô đã chọn "có" ở mục "Bạn có mong muốn trò chơi trở thành hiện thực không?" trong bảng khảo sát cuối game Đại Tông Sư? Hay là vì sau khi đột tử, cô quá ngu ngốc nên đã đồng ý ràng buộc với hệ thống chỉ biết nói đạo lý? Nghĩ tới đây, Cố Lam nghiêm túc tổng kết lại một câu: Sai lầm lớn nhất đời cô chính là... đã chọn nguyên chủ. Nếu cô không chọn thân xác của nguyên chủ, thì đã không bị chôn trong quan tài. Không bị vướng vào chuyện sống còn của Thạch Ký Nhu. Không bị kéo vào ân oán máu me của Thập Tuyệt Môn. Càng không đến mức bị cảnh sát còng tay dắt về như một phần tử nguy hiểm cấp cao! Nhớ lại khoảnh khắc "tái sinh", hệ thống đã đưa ra bốn lựa chọn. Đều là những cơ thể vừa mới qua đời, có ký kết giao dịch với hệ thống và đồng ý cho người khác mượn dùng. Bốn cơ thể. Không ai ép. Cô tự chọn. Thế mà lúc đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại chọn đúng cái xác nằm trong quan tài. Tại sao? Vì người đó cũng tên là Cố Lam? Hay vì cô đã quen làm con gái ở kiếp trước nên tiếc nuối thân phận? Thật quá ngu ngốc. Thử nghĩ mà xem, nếu cô chọn làm một ông chú trung niên ngoại tình thì đã không rắc rối thế này. Cái gì mà bụng bia như mang thai mười tháng, cúi xuống không thấy bàn chân – thì sao? Vừa đủ tuổi, vừa đủ mặt dày. Lúc bị tra hỏi có thể giả ngơ. Ngầu chứ còn gì! Hoặc chọn cái tên thanh niên đầu vàng chuyên say xỉn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì sao? Quần bó, giày mũi tròn, tóc nhuộm, xăm trổ, khí chất đầy mình! Tôi là đầu vàng! Ngầu lắm luôn!