Chương 9: Chết tiệt, cảnh sát?

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:38

Cố Lam không vội giúp Thạch Ký Nhu. Dùng đôi tay chân còn chưa quen thuộc với thân thể mới, cô nhắm thẳng vào gáy của cô gái áo choàng đen, đâm chính xác vào huyệt Ngọc Chẩm. Móng tay của Cố Lam tất nhiên không sắc bén như bộ móng được sơn tỉ mỉ kia, nhưng lực ngón tay của cô lại nhanh và mạnh hơn hẳn. Nhận thấy không thể tránh kịp, cô gái áo choàng đen liền kéo tên thuộc hạ gần nhất ra làm bia đỡ. Cú đâm vốn nhắm vào gáy cô ta lại rơi trúng ngay động mạch cổ của kẻ xấu số kia. "Khặc khặc!" Tên áo choàng đen đưa tay ôm cổ, máu phun ra dữ dội từ các kẽ ngón tay. Hắn không thể nói, chỉ có thể quay đầu nhìn cô gái áo choàng đen, miệng phát ra âm thanh kỳ dị, rồi đổ gục xuống nền đất lạnh, tắt thở tại chỗ. Cố Lam sững người nhìn vệt máu đỏ dính trên đầu ngón tay mình. Cảm giác ấm nóng của dòng chất lỏng vừa chạm vào da thịt, khiến khuôn mặt vốn đã trắng bệch của cô càng thêm tái nhợt. "Tôi không định giết cô, cũng không định giết hắn." Cô chỉ muốn đánh ngất cô gái kia, nhưng lại không ngờ người kia lại kéo người khác ra đỡ đòn không một chút do dự. Cơ thể Cố Lam còn chưa quen, không kịp đổi chiêu, kết quả là một ngón tay... vô tình lấy mạng người. Kẻ vừa nãy còn cười nhạo cô, giờ đã là một cái xác. Cô gái áo choàng đen không nói gì, chỉ lạnh lùng nở một nụ cười. Thừa lúc Cố Lam còn đang thất thần, cô ta lại lao lên tấn công. Nhưng đúng lúc đó, một tiếng còi chói tai phá tan sự tĩnh lặng rợn người của nghĩa địa. "Là cảnh sát!" "Cảnh sát từ đâu tới?" Cô gái áo choàng đen nhíu mày, ánh mắt lạnh băng quét qua Cố Lam và Thạch Ký Nhu, đầy nghi ngờ. Có thể một trong hai người đã báo cảnh sát. Nhưng thời điểm này không thích hợp để điều tra. Tiếng còi càng lúc càng gần. Cô ta lập tức ra lệnh: "Rút!" Đám áo choàng đen không nói một lời, tản ra trong rừng rậm, biến mất không dấu vết như chưa từng xuất hiện. Thạch Ký Nhu vẫn tựa vào gốc cây, ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng chúng rút lui. Cô ấy quay sang nhìn Cố Lam, người vẫn đang đờ đẫn ngắm ngón tay đẫm máu như thể đang cầm một tấm vé tàu đi thẳng về trại giam. "Không ngờ lại có cảnh sát. Có phải cô báo không?" "Cái gì mà cảnh... Chết tiệt, cảnh sát?" Cố Lam sực tỉnh, hét toáng lên, đôi mắt mở to nhìn về phía phát ra tiếng còi, rồi lại nhìn ngón tay mình như đang giữ bằng chứng phạm tội. Không chút do dự, cô bật dậy, xoay người ba trăm sáu mươi độ, nhảy thẳng vào quan tài. "Rầm!" Một cú va đập phát ra từ nắp quan tài khiến cả rừng rung nhẹ. Chưa đầy vài giây sau, cô lại bật dậy như zombie lần hai, nhặt lấy nắp quan tài bị văng ra, lật úp lại lên miệng hòm. "Rầm! Rầm!" Hai tiếng dội thẳng vào lòng đất. Rồi bên trong, vang lên tiếng nói khàn đặc quen thuộc. "Lấp thêm đất lên đi. Cảm ơn!" "Tôi chết rồi, có chuyện gì thì đốt giấy nhé!"