"A a a! Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
"Không phải anh muốn tôi hầu hạ sao? Không phải anh đòi được phục vụ à? Tôi phục vụ anh thế này có hài lòng không? Hài lòng không?"
"Hài lòng! Hài lòng! Tôi cực kỳ hài lòng! Hu hu hu... đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!"
"Đã hài lòng rồi sao còn khóc?"
"Hu hu hu... tôi... tôi cảm động quá, vui đến rơi nước mắt!"
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả khu rừng nhỏ. Những người qua đường ban nãy còn định gọi cảnh sát giờ thì tóc gáy dựng ngược, vội vã rút lui.
Và cũng nhờ trận "đại chiến" đó, Cố Lam không chỉ thành công giữ được quyền nhặt rác trên con đường này, mà còn "thu hoạch" được một món vũ khí huyền thoại, chiếc kìm sắt hoen gỉ.
Tuy cô đánh rất tốt, nhưng có kìm sắt trong tay thì ai còn muốn xài cành cây làm vũ khí nữa?
Đêm đến, dựa vào số tiền kiếm được từ đống ve chai cùng với... gương mặt dày mày dạn của bản thân, cô đã đường hoàng vào lại tiệm trọ cũ để mượn phòng tắm tắm gội. Sau khi xong xuôi, Cố Lam ngồi trong gầm cầu, ngắm chiếc kìm sắt dưới ánh trăng mà vui sướng như trẻ con được quà.
Ánh mắt cô nhìn chiếc kìm như đang nhìn một thanh thần kiếm, ngón tay còn khẽ vuốt ve như đang mân mê bảo vật vô giá.
Cố Lam dõng dạc tuyên bố: [Kìm sắt chính là vũ khí chuyên dụng trong nghề nhặt rác. Không ngờ ngay ngày đầu hành nghề, tôi đã vinh dự giành được trang bị hạng sử thi như thế này! Đây là một bước nhỏ của nhân loại, nhưng là bước tiến khổng lồ trong sự nghiệp nhặt rác của tôi, Cố Lam!]
Tiểu Pudding nhìn cô cười ngây ngô mà chỉ muốn... khóc giùm. Thảm, quá thảm rồi!
Nhưng vì Cố Lam bận rộn chạy lo cơm nước từng ngày, nên chẳng hề nhận ra sự khác thường của Tiểu Pudding. Mãi đến sáng ba ngày sau, cô không bị tiếng còi xe đánh thức như mọi hôm, mà là vì một cảm giác lạ ở mu bàn tay.
Mơ màng mở mắt ra, cô chỉ nghe thấy tiếng Tiểu Pudding vang lên trước: [A, cô tỉnh rồi à. ]
Còn chưa kịp trả lời, cô đã thấy một bóng nhỏ lông lá đang bò dọc theo cánh tay mình, chậm rãi leo lên tới má.
Sinh vật đó vừa lông xù, vừa nhanh nhẹn, râu ria nhúc nhích, mắt thì tròn xoe như hạt đậu đen, và quan trọng nhất là... đầu chuột mình chuột rõ rành rành...
"Đệch! Chuột!!!"
Gầm cầu mà cô ngủ, lại có chuột? Nghĩ kỹ thì đúng rồi, nơi này mà không có chuột mới lạ! Có khi còn là cô chiếm mất chỗ ở của nó nữa.