Cố Lam chưa từng đọc qua nguyên tác, nhưng lại từng tình cờ lướt trúng mấy bài viết của độc giả mắng chửi bộ truyện này trên diễn đàn. Đồng nghiệp xung quanh cũng có người từng đọc và buột miệng phun ra đủ thể loại chê bai. Vậy nên, tuy không đọc trực tiếp, cô vẫn nắm được đại khái nội dung chính.
Nhưng điều trớ trêu là, tuy biết khá nhiều... cô lại chẳng giúp gì được cho Long Tổ.
Vì, truyện kết thúc quá tệ.
Tác giả bỏ luôn phần cuối, không nói rõ rốt cuộc ai là kẻ đứng sau điều khiển Thập Tuyệt Môn, cũng chẳng nói rõ môn chủ Thập Tuyệt Môn – Đồ Viễn Phong – là người cũ hai mươi năm trước may mắn thoát chết, hay là kẻ khác giả mạo.
Tung tích tổng đàn Thập Tuyệt Môn? Không rõ.
Kế hoạch lớn? Bỏ ngỏ.
Ai là phản diện cuối? Độc giả: không biết.
Tóm lại, nội dung càng về sau càng mù mờ. Đến cả cái gọi là "cuối cùng", cũng không thể gọi là kết.
Thế nên, những gì cô có thể cung cấp, cô đã nói hết với cảnh sát rồi.
Một tiếng sau.
Chư Diệc Ôn đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng lưng Cố Lam đang rời đi, hai tay đã được cởi còng, còn cầm theo ly sữa đậu nành vẫn chưa uống hết.
"... Cứ vậy mà để cô ấy đi sao?"
Phía sau vang lên giọng của một người đàn ông:
"Trước khi chết, Thạch Ký Nhu đã nói rõ cô ấy vô tội."
"Chai thuốc ngủ, chiếc quan tài, kết quả xét nghiệm máu – tất cả đều chứng minh lúc xảy ra vụ án, cô ấy đã có mặt ở hiện trường trước hơn hai tiếng. Việc Thạch Ký Nhu bị truy sát là chuyện phát sinh bất ngờ, nhân chứng – vật chứng đều cho thấy cô ấy vô tội, thậm chí còn là người ra tay cứu người."
"Chúng ta giữ người lại lâu như vậy, mới thật sự là sai."
Chư Diệc Ôn im lặng một lúc rồi khẽ nói:
"Nhưng cũng thật quá trùng hợp. Sao có thể trùng hợp đến mức vừa vặn chạm mặt Thạch Ký Nhu và người của Thập Tuyệt Môn?"
"Thêm nữa, hiện trường vụ thảm án nhà họ Thạch có dấu vết cho thấy có người đang lục tung tìm gì đó."
"Cố Lam nói người của Thập Tuyệt Môn truy sát Thạch Ký Nhu là để cướp lấy bí tịch "Khai Sơn Chưởng". Nhưng trước khi chết, Thạch Ký Nhu lại nói rõ: bí tịch đã không còn ở chỗ cô ấy."
"Vậy... rốt cuộc bí tịch đó đang ở đâu?"
Chư Diệc Ôn không lên tiếng. Ngón tay khẽ lật từng hạt trên chuỗi tràng hạt Phật, ánh mắt hơi nheo lại, giọng thấp xuống:
"Nhìn cô ấy không giống người từng có ý định tìm đến cái chết."