Mục Tây Thành nghiêm túc hẳn lên. Anh chịu cúi đầu nhận sư phụ là vì cái này đây! Giờ thấy bí tịch nghi truyền công pháp có thể giúp anh tái tạo đan điền, anh liền chắp tay trang trọng nhận lấy.
"Đa tạ sư phụ, Mục Tây Thành tuyệt đối không dám quên!"
Dù giữa hai người là mối quan hệ trao đổi rõ ràng, nhưng nếu Cố Lam thật sự có thể giúp anh khôi phục nội lực, thì sau này anh nhất định sẽ báo đáp gấp trăm lần!
Nhưng... lúc anh mở lớp vải hoa lố lăng kia ra thì cả người liền đơ lại.
Trên bìa cuốn sổ, hàng chữ to đập ngay vào mắt: "Vở luyện viết môn Ngữ văn lớp Hai, học sinh lớp 2-6, Ngưu Hiểu Như."
Anh lật ra, bên trong là những nét chữ xiêu vẹo như sâu bò, non nớt trẻ con.
Mục Tây Thành nhìn vở, lại nhìn Cố Lam đang giả vờ nghiêm túc đứng đó, cảm giác vết thương nơi bụng lại nhói lên. Anh trừng mắt, rồi nghiến răng thốt ra một câu:
"Con nhỏ Ngưu Hiểu Như này là ai vậy?"
Truyền thừa võ học lâu đời gì chứ? Đây rõ ràng là... vở bài tập tuần trước thì có!
Tiểu Pudding: [Xong rồi. Cô làm anh ấy tức phát ngốc luôn rồi. Tôi đã nói vở bài tập không ổn mà, có ai dùng vở này để viết bí tịch bao giờ không?]
Cố Lam thì vẫn ra vẻ hùng hồn không biết xấu hổ: "Thì... bây giờ băng tan toàn cầu, nước ô nhiễm, rừng cây bị chặt phá quá mức, gấu Bắc Cực sắp không có nhà ở rồi. Cho nên để bảo vệ môi trường, làm tấm gương tiên phong giữ gìn hòa bình trái đất, cũng là để tiết kiệm chi phí, tôi dùng luôn cuốn vở nhặt được. Đừng vội, lật ra phía sau đi, phần sau mới là bí tịch mà tôi muốn truyền cho anh."
Mục Tây Thành nhíu mày, ánh mắt dần lạnh xuống. Anh bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình. Có lẽ là nắng ban nãy quá chói làm anh hoa mắt nên mới tin mấy lời hoang đường. Làm gì có ai lại dễ dàng truyền bí tịch cho người khác? Biết đâu... cô vốn dĩ chẳng phải họ Cố.
Anh cảm thấy bản thân bị lừa, trong lòng vừa hối hận vừa phẫn nộ, nhưng tay lại không nghe lời, vẫn lật thêm vài trang sau. Anh muốn xem xem cô còn có thể bịa ra cái gì nữa.
Nhưng vừa mở đến phần sau, động tác của anh liền khựng lại.
Chỉ thấy trên nền vở ô ly, ai đó đã dùng bút đen viết ba chữ to tướng: [Xích Hoa Kinh].
Nét chữ như rồng bay phượng múa, như muốn thoát khỏi trang giấy, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với mấy nét chữ "sâu bò" của tiểu học sinh phía trước.