Thế nhưng, dù không thấy rõ gương mặt, chỉ bằng trực giác – Thôi Diệu Trúc biết chắc, đó chính là Cố Lam.
Người kia giơ ly sữa đậu nành lên lắc lắc về phía họ, như đang vẫy chào, lại như đang... mỉa mai trình độ theo dõi kém cỏi của Long Tổ. Sau đó, cô quay người bước đi, rất thong thả, rất ung dung.
Một nhà trọ nhỏ ven phố, duy nhất một người vừa làm chủ, vừa kiêm luôn tiếp tân. Bà chủ đang ngồi sau quầy, chán chường lướt điện thoại xem video ngắn, thỉnh thoảng còn cười khúc khích thành tiếng.
Đúng lúc ấy, Cố Lam đẩy cửa bước vào.
Cô vừa ăn uống no nê, lại vừa trêu được đám theo dõi sau lưng, tâm trạng phải nói là không tệ chút nào. Khóe môi còn hơi cong lên, đôi mắt hạnh ánh lên vẻ sảng khoái không che giấu.
Tâm trạng của cô tốt bao nhiêu, thì sắc mặt bà chủ tiệm lại tụt dốc bấy nhiêu. Vừa nhìn thấy cô bước vào, nụ cười của bà liền biến mất.
"Con nhỏ này lại quay về làm gì?"
Cô không được quay về chắc? Rõ ràng nguyên chủ trước đó từng ở trọ ở đây mà.
Cố Lam ngập ngừng một chút rồi nói: "Tôi quay lại lấy đồ."
"Đồ của cô?"
Bà chủ như bị bắn trúng dây thần kinh, bật dậy như lò xo:
"Cô còn cái gì ở đây nữa? Lúc cô đến chỉ có cái ba lô, tôi đây tốt bụng, thấy cô không đủ tiền thuê phòng cũng chẳng so đo, còn không lục ba lô bắt cô để lại gì thế chấp. Mà ba lô thì hôm qua cô đã lấy rồi. Giờ quay lại nói còn đồ? Cô định nói bậy là mất đồ ở chỗ tôi à? Định giở trò bắt vạ đúng không?"
Cố Lam còn chưa kịp giải thích, bà chủ đã túm vai đẩy cô ra ngoài. Cô bị ép đứng ngoài cửa, bất đắc dĩ nói:
"Xin lỗi, tôi mới gặp chút chuyện, đầu óc hơi loạn."
"Đầu cô có loạn hay không tôi không quan tâm! Nhưng nhớ cho rõ – đừng có vác mặt tới đây nữa!"
Cửa lại đóng sầm lại trước mặt.
Cố Lam đành thở dài, xoa xoa trán rồi xoay người rời đi. Ký ức của nguyên chủ đúng là không phải cứ mở ra là rõ ràng như phim phát lại, mà giống như quyển sách cũ phải từ từ giở từng trang. Cô vừa lật lật trí nhớ, rốt cuộc cũng hiểu ra, bà chủ không sai.
Nguyên chủ quả thật từng trọ ở đây mấy hôm, nhưng hôm qua đã trả phòng. Tiền mang theo vốn không nhiều, lại dồn hết để mua quan tài và thuốc ngủ, nên đến hạn cũng không còn tiền trả phòng.
Mà theo trí nhớ thì... cái ba lô lúc ấy cô ấy đặt tạm đâu đó trong công viên gần đây.