Cố Lam định bụng đi bộ qua công viên tìm thử, nhưng vừa mới rảo bước chưa được mấy mét, thì thấy một ông cụ đang đạp chiếc xe ba bánh chất đầy ve chai đi ngược chiều lại.
Chuyện đó thì bình thường thôi.
Vấn đề nằm ở cái ba lô đen treo lủng lẳng bên thành xe – trên đó còn có móc gấu mèo bông – chẳng phải là... cái ba lô của nguyên chủ đó sao?
"Ơ! Ông ơi!"
"Ông ơi đợi chút! Ông ơi! Cái ba lô trên xe là của cháu! Là của cháu đó!"
Cố Lam lập tức đuổi theo, chạy vào con hẻm nhỏ, cố gọi với theo ông cụ đang đi trước. Nhưng đúng lúc cô vừa hét lên câu "đó là ba lô của cháu", ông cụ vốn trông như bị lãng tai chẳng buồn ngoái đầu, lại bất ngờ bấm nút gì đó, khiến chiếc xe ba bánh phát ra tiếng "vù" rồi lao vụt đi!
Cái gì vậy?
Xe ba bánh... mà còn là xe điện nữa hả?
Khóe miệng Cố Lam giật giật:
"... Không phải ông cụ này giả điếc đấy chứ?"
Tiểu Pudding: "Tự tin lên, bỏ chữ "không phải" đi."... Chết tiệt.
Cố Lam không hét nữa, hít sâu một hơi, lập tức đuổi theo.
Chỉ mấy bước chân nhẹ, cô đã đuổi kịp chiếc xe đang vù vù lao đi. Một tay vươn ra, bàn tay trái trắng tái như giấy siết chặt lấy khung chắn xe ba bánh.
"Rít!"
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên thảm thiết như tiếng kêu cứu.
Đầu xe bị kéo dựng đứng. May mà chân dài, Cố Lam đưa chân bước tới, đạp thẳng lên đầu xe, ổn định lại trọng tâm, không để ông cụ... bay luôn khỏi mặt đất.
Cô nghiêng đầu:
"Ông ơi, không sao chứ?"
Ông cụ run bắn, vội vàng tắt công tắc xe, sau đó không thể tin nổi nhìn vào bàn tay cô – cái cổ tay gầy hơn nửa cổ tay ông ta – ngơ ngác lắp bắp:
"Ấy, tôi không sao... nhưng cô bé, sao lại... nắm xe của tôi vậy?"
Cố Lam vừa thấy ông cụ tự dưng hết lãng tai, nụ cười càng rạng rỡ.
"Không có gì đâu ạ, chỉ là cái ba lô trên xe của ông chắc là của cháu. Trong đó còn có chứng minh thư nữa, thứ đó mà mất thì phiền to lắm..."
Ông cụ gãi đầu cười khan:
"Ồ, là ba lô của cô à? Tôi cứ tưởng chẳng ai cần nên nhặt lên thôi, hóa ra là của cô."
Nói rồi, ông cụ nhanh nhẹn nhảy xuống xe, gỡ dây buộc, kéo ba lô từ đống ve chai xuống trả lại cho Cố Lam.
Ba lô của nguyên chủ cũng chẳng có gì đáng giá, Cố Lam mở ra kiểm tra sơ, thấy chứng minh thư vẫn còn thì cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.