Chương 15: Chú ấy bảo sẽ bắn tôi

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:37

"Không ai bảo là cô làm gãy cả!" Ông nghiến răng nói nhỏ, xong quay sang Cục trưởng Mai, vẫn cố giữ vẻ nghiêm túc: "Cục trưởng, tiền bàn mới cứ trừ vào lương của tôi." Cục trưởng Mai lặng người vài giây, rồi thở dài gật đầu: "Tính khí nóng nảy của ông phải sửa đi. Thôi được rồi, ra ngoài trước đi." Cục trưởng Mai khẽ thở dài: "Không biết cháu có nghe nói về vụ án này không... nhà họ Thạch... hơn bốn mươi mạng người bị thảm sát dã man. Không chỉ khiến dân chúng trong huyện hoang mang, mà cả đội cảnh sát Trường Sơn chúng tôi cũng cảm thấy như có tảng đá đè trong lòng. Ai cũng chỉ mong mau chóng bắt được kẻ thủ ác để trả lại công bằng." "Đội trưởng Ngô là người phụ trách chính trong vụ án này, áp lực hiện giờ cũng là lớn nhất. Chú ấy chỉ là quá nóng ruột nên mới tỏ thái độ cứng rắn như vậy. Về sau tôi sẽ nghiêm túc phê bình. Cái tính đó đúng là cần sửa." Bà hơi dừng lại, ánh mắt dịu xuống, ngữ khí mềm hơn: "Nhưng cô gái à, giờ cháu đã bị cuốn vào vụ án, lại thực sự có một số điểm đáng nghi. Nếu cháu có manh mối gì, xin hãy phối hợp cung cấp. Cũng là để chứng minh bản thân trong sạch." Cố Lam lặng lẽ nhìn vị Cục trưởng đang ngồi trước mặt mình. Tay cô không còn run nữa, ánh mắt có chút ngờ vực: [Tiểu Pudding, cậu biết đây là gì không?] [Hử? Gì cơ?] [Chiêu một người hát vai ác, một người hát vai hiền. Nếu mặt đen không hiệu quả thì cho mặt trắng ra đỡ. ] Ánh mắt Cố Lam nhìn Cục trưởng Mai có phần kỳ lạ. [Trước giờ tôi chỉ thấy chiêu này trong phim hình sự, không ngờ một ngày lại được đích thân trải nghiệm. ] Tiểu Pudding không hiểu cho lắm. Cậu chỉ biết là... mặt của Đội trưởng Ngô đúng là hơi đen thật. Chờ Cục trưởng Mai nói xong cả một đoạn dài đầy thiện ý, Cố Lam khẽ gật đầu rồi chậm rãi đáp: "Chú ấy bảo sẽ bắn tôi." "Ai cơ?" Cục trưởng sửng sốt, rồi lập tức phản ứng lại, vội vàng cười gượng. "Ôi giời, lão Ngô ấy mà. Tính khí của chú ấy nóng nảy lắm, lại hơi có định kiến với giới cổ võ. Giờ cháu lại liên quan tới vụ án của nhà họ Thạch, chắc chú ấy hiểu lầm nên mới buột miệng nói vậy. Nhưng cháu đừng lo, tôi tin tưởng cháu. Dù gì cháu cũng mới mười tám tuổi, trong mắt tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Tôi cũng có cô cháu gái trạc tuổi cháu đấy..." Bà vừa nói vừa chuyển chủ đề cực kỳ khéo, như thể chuyện súng ống bắn giết chỉ là một lời nói đùa nhỏ trong bữa cơm gia đình. Nói thêm vài câu chuyện phiếm mang tính thân thiết, cuối cùng dịu dàng nói: "Chuyện của lão Ngô thật sự là do quá sốt ruột. Tôi thay mặt chú ấy xin lỗi cháu một tiếng, cháu tha cho chú ấy lần này được không?"