Chương 14: Giống phản diện trong phim hoạt hình

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:38

Tuy nhiên, chiêu công kích cảm xúc của Lão Ngô lại hoàn toàn vô hiệu. Cô gái mặt mũi tái nhợt vẫn điềm nhiên nhấp thêm một ngụm trà, rồi bất ngờ ngẩng đầu hỏi: "Chú cảnh sát, chú biết câu nói của mình giống gì không?" Lão Ngô hơi cau mày: "Giống gì?" Cố Lam nghiêng đầu, giọng chậm rãi, hơi khàn nhưng rất rõ ràng: "Giống phản diện trong phim hoạt hình thiếu nhi." Cô vừa nói vừa đưa tay đếm từng ngón một: "Ví dụ như... nếu không có trường học, không có bài kiểm tra, thì cha mẹ và con cái sẽ hòa hợp hơn. Thế nên tôi sẽ phá hủy tất cả các trường học!" Rồi lại ngước mắt, nghiêm túc một cách kỳ lạ: "Kẹo làm trẻ con sâu răng, thật là tồi tệ. Hủy hết! Nhất định phải hủy toàn bộ kẹo trên thế giới!" "Rau mùi quá khó ăn, sao thế giới lại có rau mùi được chứ? Không có rau mùi, thế giới chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn!" Những lời này... vừa ngây thơ, vừa phi lý đến mức lố bịch. Lời cuối cùng cô còn chưa kịp nói xong thì Lão Ngô đã đen mặt. Không cần cô nói tiếp, ông cũng hiểu cô đang chế nhạo chính quan điểm của mình. "Đây là ngụy biện!" Ông đập tay mạnh xuống bàn một lần nữa, tức tối quát. Cố Lam lại thản nhiên nâng ly trà lên, nhấp một ngụm nữa, rồi trả lời rất bình tĩnh: "Ngụy biện hay không, chú tự biết. Tôi chỉ biết một điều – chú không thể khiến võ công biến mất khỏi thế giới này, và cũng không thể khiến tất cả những người biết võ công đều chết sạch." Lão Ngô tức tối hít vào, định bật ra một câu nữa, nhưng chưa kịp nói, cửa phòng đã bị đẩy ra. Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi tuổi bước vào. Bộ cảnh phục chỉn chu, mái tóc cột gọn, nét mặt nghiêm túc mà mệt mỏi. Chính là Cục trưởng Mai. Bà vừa bước vào đã nói ngay: "Lão Ngô, tôi biết ngay ông ở đây. Từ ngoài hành lang đã nghe thấy giọng ông rồi. Ông đang đe dọa cô bé đấy à?" Lão Ngô lập tức bật dậy, nghiêm trang phản bác: "Cục trưởng, tôi không có. Chỉ là... giọng tôi hơi to thôi." Chưa kịp biện minh xong, cái bàn đã phải chịu trận liên tiếp mấy cú đập bàn của ông cuối cùng cũng chịu không nổi. Một chân bàn gãy rời, kéo theo cả đống đồ đạc đổ rầm xuống đất. "Rầm!" Không gian lặng như tờ. Mọi người: ... Cố Lam – người vừa đặt tay lên bàn trước đó – chớp mắt, rất bình tĩnh phủi trách nhiệm: "Ông ấy đập gãy đấy. Không liên quan gì đến tôi. Có gì thì tìm ông ấy mà đòi tiền." Lão Ngô giật giật khóe miệng, gương mặt cứng đờ.