Mục Tây Thành nghiêng đầu né khỏi ngón tay đang nghịch ngợm của cô: "Tôi không phải món đồ chơi, đừng tùy tiện động tay động chân."
"Biết anh là người sống mà. Có điều người bình thường thì ít ai tự nguyện chui vào thùng rác nằm đâu."
Cố Lam càng cười tươi hơn, rồi nghiêm túc đưa ra lời mời:
"Anh đẹp trai à, tôi thấy anh cốt cách bất phàm. Nếu bây giờ chưa có chỗ để về, hay là đi nhặt rác cùng tôi đi?"
"Được..."
Mục Tây Thành vừa nghe giọng nói ấy thì không hiểu sao lại buột miệng đáp lời. Tới khi hoàn hồn thì anh đã bước ra khỏi thùng rác. Động tác này lại kéo mạnh vết thương ở bụng khiến sắc mặt anh càng trắng bệch hơn.
Nhưng anh chỉ khẽ siết răng nhịn đau. Lúc này mới để ý thấy đối phương đang cầm theo một cái bao tải rắn và cây kìm sắt, y chang một dân nhặt ve chai chuyên nghiệp.
"Em bao nhiêu tuổi?"
"Tôi mười tám. Anh yên tâm, đi nhặt rác với tôi không ai báo cảnh sát vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu."
Mục Tây Thành mím môi, nhưng lại không hỏi vì sao một cô gái mười tám tuổi không đến trường mà đi lang thang nhặt rác. Anh chỉ lạnh nhạt nói: "Không. Tôi từ chối."
Cố Lam: "Tại sao? Lúc nãy rõ ràng anh đồng ý rồi mà. Nói mà không giữ lời không phải phẩm chất tốt đâu nhé."
Con hamster trên đầu cô cũng "chít chít" hai tiếng đầy phẫn nộ, như thể đang cùng cô chỉ trích anh. Mục Tây Thành nhìn cô gái vô tri vô úy này một cái, giọng nhàn nhạt:
"Một cô gái mười tám tuổi và một con hamster mập tùy tiện nói chuyện với một người đàn ông xa lạ đầy nguy hiểm, chuyện đó cũng chẳng phải phẩm chất tốt gì."
Tiểu Pudding nổi khùng: "Chít chít!"
Cố Lam nghiêm túc phiên dịch: "Nó nói nó không mập, chỉ là do lông nó dày thôi!"
Nhưng Mục Tây Thành chẳng buồn để tâm đến màn tung hứng này nữa. Anh loạng choạng bước ra khỏi ngõ. Ở lại đây chỉ khiến cô gái này gặp thêm phiền toái.
Thế nhưng, giọng nói phía sau lại khiến anh lập tức dừng bước.
"Anh đang trốn mấy người dắt chó kia đúng không? Dù tạm thời đánh lạc được họ, nhưng bọn họ rõ ràng không bắt được anh thì không chịu dừng. Anh thì đang bị thương nặng, nội lực cũng mất. Dựa vào một mình anh mà tránh được truy sát sao?"
Sắc mặt Mục Tây Thành chợt trở nên lạnh lẽo. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh như sương: "Cô là ai?"
Vừa nói, tay anh đã vô thức đưa ra, toan đặt dao găm lên cổ cô.
Nhưng trong chớp mắt, thân ảnh trước mắt anh đã biến mất. Cố Lam lúc này đã đứng bên trái anh, nhún vai: "Tôi tên là Cố Lam. Năm ngoái trong lễ đính hôn của Mục Tây Cực với Cố Kiều Kiều, chúng ta từng gặp rồi. Có điều chắc anh không nhớ đâu."