Chương 38: Nhưng thực tế thì sao?

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:36

Nước mưa sẽ giúp làm nhòe dấu vết, che lấp mùi máu, xóa đi nhiều chứng cứ. Nhưng chỉ như vậy thôi vẫn chưa đủ. Anh cần một vài "gợi ý nhỏ" để đánh lạc hướng đám chó săn đang truy lùng mình, tiện thể kéo luôn mấy kẻ đang dắt chó đi chỗ khác. Dưới làn mưa lờ mờ, một bóng người lảo đảo bước ra từ con hẻm nhỏ. Chiếc hoodie rộng thùng thình và chiếc quần hip-hop dài phủ kín người anh, chiếc mũ trùm đầu che mất quá nửa khuôn mặt. Quần tụt lùm xùm, đeo hẳn ba dây thắt lưng to bản với đầu khóa hình đầu lâu kim loại, phối hợp cực "ăn rơ" với chiếc áo in hình sói dữ đầy máu. Cả người nhìn chẳng khác nào mấy thanh niên "có số má" chuyên gây chuyện. Người đi đường lướt qua liếc nhìn rồi lại vội vàng dời mắt, chẳng ai nhận ra dáng đi của anh có chút bất thường, cánh tay phải giấu trong tay áo buông thõng như cọng mì nhão, không chút sức lực. Không xa đó, trong một tiệm tạp hóa nhỏ, cô thu ngân đang lơ đãng xem TV. Giọng phát thanh viên lẫn trong tiếng mưa rơi rì rầm, nghe đứt đoạn: Bản tin hôm nay: Gần đây xảy ra một vụ bắt cóc nghiêm trọng, người thừa kế Tập đoàn Mục thị, Mục Tây Thành, bị bắt cóc... hung thủ đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng thiếu gia Mục Tây Thành hiện vẫn chưa rõ tung tích, nghi ngờ đã gặp bất trắc... Cảnh sát đang tích cực truy tìm. Mục Tây Thành vô thức khựng lại. Hơi ngẩng đầu lên, dù nội lực đã bị phế, nhưng đôi mắt được rèn luyện nhiều năm vẫn giúp anh miễn cưỡng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình từ xa. Trên đó đang phát lại cảnh anh thay chú đi dự buổi đấu giá từ thiện. Anh trong bộ vest xám bạc, tay cầm ly sâm panh, đứng giữa đám người đang chìm đắm trong xa hoa hưởng lạc. Anh chưa bao giờ thích những sự kiện như vậy. Với anh, đó chỉ là trò tiêu thời gian vô nghĩa, chẳng bằng dành thời gian luyện võ. Dù gì thì Đại hội Võ lâm năm năm một lần cũng sắp tới rồi. Mọi người đều nói lần này anh sẽ là quán quân. Ai cũng tin anh sẽ giúp nhà họ Mục củng cố địa vị trong giới cổ võ, thậm chí tiến thêm một bậc. Nhưng thực tế thì sao? Anh đang mặc bộ đồ lượm được từ một tên côn đồ đầu đường xó chợ, bị đám người từng không đánh lại nổi mình, cùng vài con chó chỉ biết sủa gâu gâu, đuổi đến mức chui đông chui tây, chẳng khác nào một con chó hoang cụp đuôi bỏ chạy khắp nơi. Khóe miệng Mục Tây Thành giật nhẹ, anh vô thức muốn đứng thẳng người, nhưng chỉ một động tác nhỏ cũng khiến vết thương nơi bụng đau nhói. Anh ôm lấy bụng, cố cắn răng chịu đựng. Đúng lúc ấy, tiếng chó sủa quen thuộc lại vang lên, mỗi lúc một gần.