Chương 16: Tôi muốn kiện

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:37

Thông thường, khi một người có địa vị như Cục trưởng đã đích thân hạ giọng xin lỗi, thì không mấy ai có thể từ chối nổi. Chỉ tiếc, người ngồi đối diện bà là Cố Lam. "Không được." Cô nói thẳng. "Ông ấy đe dọa tôi, lại còn hành hung một cái bàn ngay trước mặt tôi. Tinh thần tôi đã bị tổn thương nghiêm trọng. Tôi muốn kiện." Nói xong, cô còn lặng lẽ ngẫm lại... cảm thấy câu này nghe vào rất có phong thái của nhân vật phản diện trong phim hình sự: cứng đầu, cứng miệng, ngồi tù vẫn đòi kiện ngược cảnh sát. Cô biết kiện chẳng có tác dụng gì, nhưng vẫn cố chấp nói ra. Không phải vì nghĩ sẽ thay đổi được gì, chỉ là muốn phát tiết một chút. Dù sao vừa rồi cô đúng là bị dọa đến run. May mà thể chất tốt, nếu không có khi đã... mất kiểm soát hình tượng rồi. Cục trưởng Mai không hề biết nội tâm Cố Lam vừa đấu tranh dữ dội thế nào. Trong mắt bà, cô gái trước mặt – dù mới mười tám tuổi, mới bị còng tay, mới từ hiện trường máu me về – vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không biểu cảm, bình tĩnh nhấp trà như đang ngồi trong tiệm sách chứ không phải trong phòng thẩm vấn. Vấn đề là... cô gái này còn vừa thản nhiên tuyên bố: Tôi muốn kiện cảnh sát. Bà ngẩn người. Càng đáng sợ hơn là – vụ án này đã được lệnh chuyển giao cho Long Tổ. Bất cứ vụ việc nào liên quan tới giới cổ võ đều phải bàn giao cho Long Tổ xử lý, vừa là để chuyên môn hóa, vừa để bảo đảm an toàn cho phía cảnh sát thường. Việc này đã là quy định nội bộ từ lâu. Nhưng Đội trưởng Ngô rõ ràng biết chuyện đó, lại vẫn lén đến chất vấn riêng nghi phạm. Nói trắng ra là... vượt quyền. Nếu chuyện này bị Long Tổ truy cứu, lão Ngô có thể bị phạt thật. Cục trưởng Mai liếc nhìn Cố Lam lần nữa. Ánh mắt cô gái ấy rất trong, rất tĩnh, và... rất tỉnh táo. Một cô gái mười tám tuổi bình thường không thể nào hiểu nổi quy định điều phối giữa cảnh sát và Long Tổ. Nhưng cô thì biết. Biết rõ, còn biết dùng nó làm đòn gió – nói ra nhẹ như không, nhưng khiến người khác thấy lạnh sống lưng. Rõ ràng đây không phải một kẻ chỉ biết vung tay vung chân đánh nhau. Cô gái này, đầu óc không đơn giản. Cục trưởng Mai làm công tác nhiều năm, rất hiếm khi bị người khác "đe dọa" kiểu như vậy. Nhưng điều khiến bà thấy bất lực nhất là... đúng là bà chẳng làm gì được thật. Bà đành nhẹ giọng giải thích: "Cháu à, thật ra chú Ngô thật sự không cố ý. Hồi còn trẻ, chú ấy cũng là một người rất tốt, rất có trách nhiệm, tính tình cũng không đến mức nóng nảy như bây giờ. Nhưng sau đó, vì một vụ án, chú ấy bị tội phạm trả thù. Vợ con đều... chết thảm ngay tại nhà."