Từ thử nghiệm hôm qua, cô đã chắc chắn một điều, tài vận của cô trong thế giới này y như trong game. Dù có trúng độc đắc qua đêm, thì tiền bạc cũng sẽ "bốc hơi" vì những lý do trời ơi đất hỡi.
Tuy vậy, điều này không có nghĩa là cô hoàn toàn hết đường sống. Tiền thì không giữ được, nhưng nếu có người sẵn sàng chi tiền cho cô thì sao?
Và cái người đó... chắc chắn không phải bố mẹ của nguyên chủ. Mẹ nguyên chủ đã mất từ sớm, còn bố thì là một gã "đàn ông phượng hoàng" điển hình, cưới vợ xong trèo lên cao, rồi lại quay sang cưới tiểu tam, chiếm luôn gia sản nhà vợ. Lần bỏ nhà đi này của nguyên chủ chính là để đoạn tuyệt với ông ta.
Điều quan trọng nhất, nguyên chủ đã giao kèo với hệ thống: nếu Cố Lam dùng thân xác này, thì phải giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện. Mà tâm nguyện của nguyên chủ rất đơn giản, hủy diệt nhà họ Cố. Vì vậy, Cố Lam tuyệt đối sẽ không quay về ăn bám nhà họ nữa.
Ngoài chuyện đó ra, nguyên chủ từ bé đã bị kìm kẹp trong nhà, chẳng khác gì người vô hình, không bạn bè, không quan hệ. Kế mẫu là Phan Mẫn cùng hai người con Phan Mẫn sinh ra là Cố Kiều Kiều và Cố Long chỉ biết hùa nhau giẫm đạp cô, chứ tuyệt đối không biết giúp đỡ.
Sau khi cân nhắc, Cố Lam quyết định áp dụng lại chiến lược "giáo chủ game online" của mình: thu nhận một đệ tử, truyền cho người ta tuyệt thế võ công, rồi nhận được thẻ đen với câu nói kinh điển: "Sư phụ, cứ quẹt thẻ của con đi!"
Ý tưởng thì đẹp thật. Nhưng cô còn chưa kịp chia sẻ xong với Tiểu Pudding thì trước mặt đã xuất hiện một cái chai nhựa. Cô đưa gậy ra, định khéo léo gài vào miệng chai để hất nó vào bao tải rắn.
Ai ngờ một bàn chân to đùng không thương tiếc đạp thẳng xuống cái chai.
Cố Lam hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy một gã lang thang râu ria rậm rạp, người ngợm bẩn thỉu, trên tay cũng xách một cái bao tải, còn đeo găng tay chuyên dụng, cầm kìm nhặt rác, rõ ràng là dân nhặt ve chai "chuyên nghiệp".
Cô lễ phép nhắc: "Cái này tôi thấy trước rồi."
Gã lang thang hít mũi, giọng gắt gỏng: "Cái gì mà cô thấy trước tôi thấy trước? Cô không biết quy củ à? Cả con đường này với đường bên kia là địa bàn của tôi! Cô mò vào chỗ tôi mà tranh rác, coi tôi không tồn tại chắc? Mau cút đi! Còn cái bao của cô, để lại đây luôn cho tôi!"
Cố Lam: ???
Thời buổi này nhặt rác cũng phải tranh địa bàn à?