Chương 43: Em thật sự là Cố Lam?

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:36

Vì sao Mục Tây Thành lại biết rõ chuyện này đến thế? Đơn giản là vì liên quan đến đời trước. Mẹ của anh và mẹ Cố Lam từng là bạn thân. Khi ấy, cụ Cố còn sống, Trọng Túc Nghiệp vẫn còn giỏi đóng vai người chồng tốt. Mẹ anh và dì Cố Lan từng vô tình đùa giỡn mà định luôn một mối hôn sự từ thuở nằm nôi. Nhưng chưa đầy nửa năm sau, tức là cách đây hai mươi năm, ông nội của anh dẫn theo đám người cùng phối hợp với Long Tổ truy quét Thập Tuyệt Môn. Trận chiến đó quá mức tàn khốc. Cha mẹ anh đều bỏ mạng trong chiến trường ấy. Khi ấy anh mới bốn tuổi, còn Cố Lam thì chưa chào đời. Lẽ ra mối hôn ước đó nên sớm bị quên lãng. Nhưng gần đây, Trọng Túc Nghiệp, tên cáo già không bao giờ làm gì mà không có lợi, lại tự dưng khơi lại đính ước giữa hai nhà, rõ ràng là muốn moi thêm chút giá trị từ hài cốt của người vợ đã khuất. Trong mắt Mục Tây Thành, nhà họ Cố hiện tại chẳng khác gì một mớ hỗn độn. Anh càng chẳng có hứng thú với loại liên hôn không có tình cảm này. Vì vậy, khi chú anh là Mục Văn Hạc hỏi ý kiến, anh đã thẳng thừng từ chối. Ai ngờ không biết Trọng Túc Nghiệp xoay xở thế nào, cuối cùng hôn sự lại chuyển từ anh và Cố Lam... thành anh họ anh là Mục Tây Cực và cô em gái cùng cha khác mẹ của Cố Lam, Cố Kiều Kiều. "Em thật sự là Cố Lam?" Nghĩ đến đây, Mục Tây Thành không nhịn được lại hỏi lần nữa. Dù trước đó chú anh có nhắc tới chuyện liên hôn giữa anh và Cố Lam, nhưng hai người họ từ đầu đến cuối chưa từng gặp mặt. Anh không ngờ lại gặp được "vị hôn thê hụt" trong hoàn cảnh thế này, nơi này. Cố Lam nhún vai: "Tất nhiên rồi. Hay anh cần tôi lấy chứng minh thư ra cho xem?" Mục Tây Thành: "Em không giống chút nào so với những gì tôi từng nghe." Cố Lam: "Ồ, vì tôi mới vừa đoạn tuyệt quan hệ cha con với Trọng Túc Nghiệp và bỏ nhà ra đi thôi." "Tính cách có thể thay đổi, nhưng ai cũng nói đại tiểu thư nhà họ Cố vì trúng độc từ trong bụng mẹ nên thể chất yếu bẩm sinh, không thể học võ." Mục Tây Thành nhìn chằm chằm con dao trong tay Cố Lam, vốn dĩ là dao của anh. Võ công anh tuy bị phế, nhưng ánh mắt vẫn còn, chỉ nhìn qua chiêu thức vừa rồi là đủ biết, thân thủ của Cố Lam tuyệt đối không phải dạng mèo cào. Thấy anh nhìn con dao, Cố Lam liền đưa chuôi dao về phía anh.