Chương 6: Ma nữ này có vẻ biết hưởng thụ ghê

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:38

Cô gái da trắng bệch từ từ... bò ra khỏi quan tài. Không phải bước ra, không phải nhảy dựng lên, mà là bò, một cách khó nhọc, chậm rãi, trông như trong phim tài liệu về xác ướp sống lại sau ngàn năm bị phong ấn. Mỗi động tác của cô đều đơ cứng như bản lề chưa tra dầu, giống hệt những xác chết đang phân hủy, trạng thái mà người sống khó lòng bắt chước được. Lúc trèo khỏi hố chôn, cô còn vấp một cú mém úp mặt xuống đất, phải níu lấy thân cây bên cạnh, xiêu vẹo đứng lên. Cảnh tượng đó khiến cả nhóm người xung quanh... đồng loạt lùi lại vài bước. Kể cả Thạch Ký Nhu – người đang trong cảnh thập tử nhất sinh – cũng vô thức co giật khóe mắt. Bởi lẽ... con người dù mạnh đến mấy cũng vẫn sợ chết. Và càng sợ hơn khi thứ tưởng đã chết lại đứng dậy... và còn biết nói chuyện. Làn sương trắng quẩn quanh rừng rậm, tóc đen rối che khuất nửa khuôn mặt, da mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt... Cả combo như được thiết kế riêng cho "ma nữ phiên bản giới hạn". Cố Lam bắt đầu cất giọng. Một giọng nói khàn đặc, u oán, kéo lê từng từ như vọng về từ mộ sâu: "Lâu... lắm rồi... tôi không được ngủ ngon..." Cô lảo đảo bước lên một bước, kể lể: "Các người biết không? Công việc của tôi... mệt mỏi biết bao! Tên sếp chó má ép tôi tăng ca ngày này qua ngày khác. Thức đêm liên tục khiến tôi rụng tóc... từng nắm! Từng nắm đấy!" Mắt cô đảo một vòng âm u, nhếch môi: "Rồi còn giá nhà... đắt không chịu nổi. Sống không mua nổi nhà. Chết cũng không mua nổi đất. Các người... có biết không hả..." Một tên áo đen run như cầy sấy, không nhịn nổi nữa, hét lên: "Không! Không biết gì hết! Chúng tôi không cố ý! Ai không biết thì không đáng trách! Cô... cô muốn gì, cứ nói! Bọn tôi... bọn tôi nhất định sẽ đáp ứng!!" Cô gái áo đen dẫn đầu nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt lạnh như tiền. Nhưng lần này cô ta không tát, không mắng... chỉ lặng lẽ nhìn sang Cố Lam – cái thứ được xem là "xác sống biết nói." Còn Cố Lam, trong lòng chỉ muốn bật cười: Thật không ngờ có đứa ngốc đến vậy. Thấy cá đã cắn câu, cô khẽ nheo mắt, môi tái nhưng tinh thần thì tỉnh rụi, tiếp tục. Giọng cô trầm xuống, còn kéo lê từng từ: "Lúc còn sống... tôi không mua được nhà... Giờ... tôi muốn một biệt thự thật to." "Hồi còn sống... tôi chưa từng yêu ai... Nên tôi muốn... có mười tám anh đẹp trai." "Tôi chưa từng ăn trứng cá muối loại mấy triệu đồng một hũ. Chưa từng ăn cá ngừ đại dương giá cả trăm triệu. Chưa từng uống rượu vang mấy chục triệu một chai..." "Vậy nên... tôi muốn... súc miệng bằng rượu xịn... Ăn cơm với trứng cá muối... Và... nấu mì bằng cá ngừ đại dương." Mọi người: ... ??? Toàn bộ rừng rơi vào trạng thái cứng họng tập thể. Súc miệng bằng rượu? Cơm trứng cá muối? Mì cá ngừ tiền triệu? Con ma này... có vẻ sống còn biết hưởng thụ hơn cả người sống. Tên áo đen vừa hét lên lúc nãy lập tức gật đầu lia lịa: "Được! Được luôn! Chúng tôi xong việc sẽ lập tức đi mua... mua đồ giấy! Rượu giấy, cá ngừ giấy, trứng cá muối giấy, biệt thự giấy... làm hết! Làm thật to! Đốt cho cô liền tay!" Cố Lam:!!!