Chương 30: Nhìn người ngon lành đấy

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:37

Thành thật mà nói, cũng không trách người ta được. Nguyên chủ trước tám tuổi sống cùng mẹ trong viện điều dưỡng tâm thần, sau tám tuổi bị cha và dì ghẻ nhốt trong nhà. Chưa từng đi học, đừng nói cấp 1, đến cả lớp mẫu giáo lớn cũng chưa từng ngồi qua. Nếu nói "trình độ học vấn", thì chỉ có thể gọi là "giáo dục bào thai". Kết quả, đối phương trợn trắng mắt: "Phục vụ mà không cần học vấn? Giờ là thời đại nào rồi? Cô nhìn xem đây là đâu? Khách sạn của chúng tôi, thỉnh thoảng còn có người nước ngoài tới đấy! Phải nói tiếng "Ingerlit"! Cô hiểu không? Cô nói mình chỉ học từ trong bụng mẹ? Cô coi chỗ này là chỗ vui chơi chắc?" "Không phải, tôi thật sự... nếu là "Ingerlit" thì tôi vẫn có thể..." "Tôi thì không thể tiếp nhận! Mau đi cho tôi nhờ! Chúng tôi không tuyển cô!"... "Cô là đến xin làm phục vụ phải không?" "Dạ đúng. Nhưng mà cho hỏi trước, bên mình có yêu cầu bằng cấp hay... tiếng Anh gì không ạ?" "Chúng tôi chỉ là quán vỉa hè, đâu phải nhà hàng Michelin gì cho cam. Cần gì bằng cấp, càng không cần nói tiếng Anh. Ha ha, cô bé này nói chuyện buồn cười thật đấy. Nhưng nếu muốn làm, phải có giấy khám sức khỏe." "Giấy khám sức khỏe là sao ạ?" "Là phải đến bệnh viện khám, có giấy chứng nhận sức khỏe thì mới được làm. Bên quản lý vệ sinh người ta kiểm tra gắt lắm. Cũng không đắt đâu, tám chục là xong. Cô đi khám xong thì tối quay lại làm luôn cũng được. Giờ trời nóng, khách ăn đêm đông lắm, tôi cũng đang thiếu người đây." "À, tám mươi nghìn... chú ơi, cháu đang kẹt tiền, chú cho cháu ứng trước được không ạ? Trừ vào lương cũng được..." "Thời buổi nào rồi mà còn có người tám chục cũng không có? Nhìn cô trắng trẻo sạch sẽ, cũng không giống người nghèo mà?" "Cháu không có ý lừa tiền đâu ạ, chỉ là... ví cháu bị mất rồi." "Ồ? Ví mất? Chắc điện thoại cũng không còn đồng nào luôn nhỉ? Cô bé à, chiêu này chú gặp từ hai chục năm trước rồi. Đừng giở trò ở đây nữa." "Không... thật sự là cháu không có ý..." "Nè, đây là cái bánh bao tôi để dành tối ăn. Cô muốn thì cầm đi. Cầm rồi thì đi cho nhanh." "Cháu..." "Đi đi đi! Không đi là tôi cầm chổi đuổi đấy!"... "Chỗ mấy người có tuyển phục vụ không?" "Ồ, cô bé muốn xin việc hả? Nhìn người ngon lành đấy, cao ráo, thân hình ổn. Có điều mặt hơi trắng quá, không có chút máu, tiếp khách rót rượu thì nhớ đánh má hồng đậm chút." "Chỗ này có yêu cầu bằng cấp hay giấy tờ gì không?"