Chương 49: Ngay cả hệ thống game cũng công nhận là hợp lý

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:36

Cô thấy rất hợp lý. Game thủ khác thấy rất hợp lý. Ngay cả hệ thống game cũng công nhận là hợp lý. Thế là [Xích Hoa Kinh] ra đời! Mà bây giờ, sau khi nhân vật trong game dung hợp với nguyên chủ, trong đầu Chú Ý Lam liền tràn ngập những bí tịch... cực kỳ hợp lý kiểu đó. Đây chính là lý do khiến cô có lòng tin có thể chinh phục được Mục Tây Thành. Tuy rằng trong trò chơi, chuyện một đứa trẻ tám tuổi vắt mũi chưa sạch, tiện tay sáng tạo ra một môn "Đạn Cứt Mũi Thần Công" là điều hết sức bình thường, nhưng ở thế giới thực, mười tám tuổi thật sự vẫn còn quá trẻ. "Không thể nào. Em mới mười tám tuổi. Cho dù có biết võ cũng không thể sáng tạo ra nội công tâm pháp như thế này được." Mục Tây Thành tưởng Cố Lam lại đang đùa giỡn anh. Anh chỉ vì bất đắc dĩ mới chịu gọi cô một tiếng "sư phụ", giờ không muốn bị lừa tiếp nữa. Cố Lam chớp mắt: "Tôi nói thật đấy. [Xích Hoa Kinh] có phải tôi viết hay không, thử là biết ngay thôi mà." Mục Tây Thành còn đang ngơ ngác không hiểu "thử" là thử kiểu gì, thì đã thấy Cố Lam đưa tay trái lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng rạch một đường nhỏ trên cổ tay trắng nõn, máu tươi lập tức rỉ ra. "Uống đi." Cô nhấc tay, dán thẳng cổ tay vào đôi môi nhợt nhạt của Mục Tây Thành. Môi anh lập tức nhuộm đỏ bởi dòng máu. Tay kia của cô thì mở [Xích Hoa Kinh] ra, lật đến đoạn luyện công. "Anh không đọc à? Phần hỗ trợ tu luyện có ghi rõ: nguyên liệu chính là máu của tôi. Hôm nay để anh kiểm hàng luôn, đỡ nghi ngờ tôi bịa chuyện. Dù không có đủ dược liệu đi kèm, nhưng giúp anh khai được tầng đầu là đủ. Nghe tôi, làm theo từng bước. Đầu tiên: thu tâm tụ khí, ôm nguyên giữ nhất..." Ban đầu, Mục Tây Thành hơi ngượng khi làn da mịn màng của cổ tay cô áp sát vào môi. Dường như có một hương thơm nhàn nhạt len lỏi vào khứu giác anh, mơ hồ, nhẹ tênh, không thể gọi tên. Đang định tìm hiểu kỹ hơn thì anh đột nhiên giật mình, đã nhận ra mùi hương kia đến từ đâu. Lập tức vành tai anh đỏ ửng, định ngửa đầu né tránh. Nhưng nghe Cố Lam nói, anh lại do dự. Sau vài giây lưỡng lự, cuối cùng cũng ngồi xếp bằng, nhắm mắt, má hơi đỏ, khẽ hút một ngụm nhỏ. Máu mang vị tanh ngọt lập tức lan trong khoang miệng, rồi theo thời gian trôi qua... một dòng ấm nóng như lửa len lỏi trỗi dậy từ vùng đan điền vốn đã tê liệt! Nguyên chủ mắc bệnh không cảm nhận được đau đớn, nên Cố Lam chẳng hề thấy khó chịu gì. Cô chỉ nhìn thấy sống mũi cao của Mục Tây Thành khẽ chạm vào cổ tay mình, lớp da mỏng như bị lõm xuống. Hơi thở của anh phả lên da, nóng rực rõ ràng...