Chương 39: Chẳng có gì đáng do dự cả

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:36

Hàng mày kiếm của anh nhíu lại. Anh cắn chặt răng, gượng gạo lê bước rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nhưng thế là chưa đủ. Đám chó kia đã đến gần quá, còn "gợi ý" mà anh để lại thì cách đây quá xa. Nếu không nhanh chóng tìm cách che giấu mùi máu trên người, anh sẽ nhanh chóng bị tóm. Ánh mắt Mục Tây Thành quét nhanh khắp con hẻm. Hai đầu hẻm đều thông thoáng, nhưng tiếc là, với thể lực hiện tại của anh, chắc chắn không thoát khỏi mấy con chó kia. Một kẻ hai chân còn bị thương thì làm sao chạy nhanh hơn chó bốn chân được? Anh phải tìm cách đánh lạc hướng chúng. Mục Tây Thành nhanh chóng leo qua bức tường bên hông hẻm, nhỏ vài giọt máu ở một vài vị trí khuất tầm nhìn. Hướng máu chảy chính là đoạn bờ sông mà anh đã sắp đặt sẵn bẫy đánh lạc hướng từ trước. Xong việc, anh lại vòng trở về hẻm, nhìn chằm chằm vào chiếc thùng rác ở cuối đường. Nắp thùng mở toang, bên trong đầy những túi rác sinh hoạt chưa được thu gom, chất đống trong thùng màu xanh lá. Dưới đáy thùng là những vệt nước rỉ ra, xa xa cũng ngửi thấy mùi hôi thối hỗn tạp bốc lên từ đống rác. Người bình thường nếu không phải đi đổ rác thì chẳng ai muốn lại gần. Nhưng Mục Tây Thành vẫn tiến tới. Vừa thấy anh đến gần, một con chuột hoảng sợ vọt ra, chui tọt vào miệng cống gần đó. Phàm là người thì luôn có bản năng sinh tồn, ít nhất bây giờ Mục Tây Thành chưa muốn chết. Anh vẫn muốn tìm ra kẻ đã hại mình, vẫn muốn trả thù. Anh tuyệt đối không thể cứ thế mà chết, không rõ ràng, không ai hay biết, không một tiếng động. Cho nên Mục Tây Thành, ngươi còn do dự gì nữa? Có gì để chần chừ chứ? Chẳng có gì đáng do dự cả. Một tiếng động khẽ vang lên rồi biến mất, nắp thùng rác màu xanh không biết từ lúc nào đã được đóng kín lại. Tiếng chó sủa "gâu gâu" mỗi lúc một gần, chẳng mấy chốc đã vọng đến đầu hẻm. Bầy chó cúi đầu đánh hơi, bắt đầu cào vào tường. Mấy người dắt chó lập tức hiểu ý, bế chó qua tường. Khi chó được thả xuống đất, chúng lại tiếp tục đánh hơi khắp nơi đầy chuyên nghiệp. Tuy trời mưa, nhưng mưa không đủ lớn để cuốn trôi hết dấu vết. Không chỉ chó mà ngay cả người cũng dễ dàng thấy được một vệt máu nhỏ còn sót lại nơi chân tường. "Đúng rồi, chắc chắn là quanh đây." "Hừ, năm xưa được tung hô là thiên chi kiêu tử oai phong cỡ nào, bây giờ cũng chỉ là thằng tàn phế không còn võ công."