Chương 40: Cảm thấy... rất muốn “nuôi”

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:36

"Tìm thấy là xử luôn. Nhớ xuống tay cho dứt khoát, đừng để hắn chạy thoát thêm lần nữa!" Những giọng nói lạnh lẽo mang theo sát khí vang vọng qua bức tường, sau đó dần dần xa dần. Mục Tây Thành vẫn nằm im trong đống rác, không động đậy chút nào. Anh lặng thinh nhìn lên nắp thùng rác bẩn thỉu phía trên, mặc cho tiếng mưa gõ từng giọt từng giọt rồi dần ngưng hẳn. Ánh mặt trời không biết đã ló rạng từ khi nào. Nửa tiếng trôi qua, anh vẫn không nhúc nhích, như thể đã hòa làm một với đống rác mục nát dưới thân. Đúng lúc ấy, nắp thùng bỗng mở ra. Một tia sáng chói lọi chiếu thẳng vào trong. Con ngươi Mục Tây Thành co lại, tay trái còn hoạt động được lập tức mò vào túi áo, sờ lấy con dao găm sắc bén mà anh giấu sẵn. Nhưng người mở nắp lại không phải kẻ địch mà anh tưởng. Một cô gái tóc dài, đỉnh đầu còn đội một con hamster mập ú đang đứng đó, cúi đầu nhìn xuống anh dưới ánh nắng. Mục Tây Thành nhất thời không nhìn rõ mặt cô, chỉ thấy mái tóc cô hơi xù, trên má còn lấm tấm lông tơ, bị nắng chiếu vào trông như phủ một lớp ánh vàng. Phát hiện ra có người sống trong thùng rác, cô gái không hoảng sợ mà chỉ chớp chớp mắt, rồi cất giọng đầy hào hứng: "Tuy ai cũng bảo thùng rác là kho báu, nhặt gì cũng có, nhưng nhặt được người thì đây là lần đầu tiên đó nha. Tôi vừa nhặt được một mạng người từ thùng rác đấy, oa... đúng là ngầu ghê! Cậu nói xem đúng không, Tiểu Pudding?" Con hamster mập trên đầu cô nghiêm túc gật đầu: "Chít chít!" Có lẽ là vì ánh nắng quá chói, Mục Tây Thành bất giác phải nheo mắt lại. Ai ngờ cô gái lại nhân lúc anh phân tâm, chẳng khách sáo mà đưa tay kéo phăng chiếc mũ trùm đầu của anh xuống. Đầu ngón tay mát lạnh của cô còn chạm nhẹ lên má anh. "Chà, không chỉ cao to mà còn đẹp trai nữa chứ!" Cố Lam nheo mắt cười nhìn người đàn ông đang phải chui rúc trong thùng rác. Tay chân dài miên man, mặt mày khôi ngô, lông mày kiếm, mắt phượng dài, đuôi mắt hơi xếch, sống mũi cao, môi mỏng, mắt tưởng như đen nhưng dưới ánh nắng lại ánh lên chút sắc xanh thẳm. Lúc này, mái tóc đen hơi ẩm dính bết lên khuôn mặt trắng bệch vì mất máu của anh. Dù bộ dạng thê thảm, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy... rất muốn "nuôi". Dẫu vậy, thứ thu hút ánh mắt Cố Lam hơn cả vẫn là đôi mắt kia. Tiểu Pudding cũng nhìn kỹ rồi khẳng định chắc nịch: [Bà cố của anh ấy là người Bắc Âu, mắt đen ánh xanh dưới nắng, đúng là Mục Tây Thành rồi!]