"Còn chưa hết đâu. Người giúp việc trong nhà cô, người làm vườn, à đúng rồi, cả con chó cưng nhà cô nữa cơ..."
Cô ta giả vờ trầm tư suy nghĩ, rồi thở dài một tiếng như đang bình luận về thời tiết hôm nay có mưa không: "Gần đây, truyền thông có đưa tin: Một vụ thảm án diệt môn kinh hoàng xảy ra tại một căn biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô phía tây thành phố. Hơn bốn mươi người... cùng một con chó bị giết tại chỗ. Máu chảy như sông, thấm qua sàn đại sảnh, tràn ra cả vườn hoa. Khi hiện trường được phát hiện, muỗi và ruồi đã phủ kín thi thể. Quá thảm khốc, thực sự quá thảm khốc."
"... CÂM MIỆNG!!"
Không đợi cô ta nói hết câu, Thạch Ký Nhu đã gào lên. Cô không nói nhiều, cũng chẳng hề chần chừ, uất hận như đã lên đến đỉnh điểm.
Một bước chân mạnh như sấm, thân hình cô lao về phía trước như hổ dữ vừa xổng chuồng. Hai tay từng luyện tập hàng ngàn lần – vừa rắn chắc vừa có lực – cùng lúc đánh vào ngực và bụng dưới của đối phương, mang theo âm thanh rít gió như lưỡi dao xoáy thẳng vào tim phổi.
Khai Sơn chưởng vốn không nổi tiếng về tốc độ, nhưng lúc này, đòn của Thạch Ký Nhu nhanh đến mức người thường chỉ kịp thấy một cái bóng.
Một chưởng này, đánh trúng người thì gãy xương, đánh trúng đá cũng nát.
Nhưng cô ta không né.
Ngược lại, khi Thạch Ký Nhu vừa tiếp cận, hai ngón tay của cô ta đột ngột bắn ra như điện giật – thẳng vào mắt Thạch Ký Nhu.
Bộp!
Không thể thu chiêu kịp, Thạch Ký Nhu đành chưởng thẳng vào một thân cây gần đó – to bằng miệng bát, kết quả là cây gãy đôi như cọng hành bị bổ.
Cùng lúc đó, nơi đuôi mắt phải của cô bị rạch một đường dài. Máu tuôn ra, đỏ tươi chảy xuống má, nhìn xa như... một giọt lệ máu oán thù.
Phía sau cô, cô ta bình thản rút hai ngón tay từ thân cây ra như đang... chơi đùa. Đôi tay ấy trắng, thon dài, móng tay còn được sơn hồng đào bóng lưỡng, điểm vài hoa anh đào xinh xinh, lại có cả đá lấp lánh như sương mai. Đẹp đến mức có thể làm mẫu quảng cáo sơn móng tay.
Chỉ tiếc, mấy cái móng đẹp như móng tiên nữ ấy, vừa rồi suýt nữa đã moi mắt người ta.
Cô ta ngắm nghía móng tay như đang kiểm tra có trầy xước không, rồi cười nhẹ như gió thoảng.
"Cô không phải đối thủ của tôi đâu. Giao bí tịch Khai Sơn chưởng ra đây đi, có khi tôi vui vẻ mà để cô một con đường sống... cũng coi như để nhà họ Thạch còn sót lại chút máu mủ."
Thạch Ký Nhu không trả lời, chỉ nghiến răng lau vệt máu trên má, rồi... xông tới lần nữa!
"Cho dù tôi có chết... cô cũng đừng mơ lấy được Khai Sơn chưởng!"
Bộp! Bộp! Bịch! Bịch! Bịch!
Tiếng đánh nhau, tiếng va chạm vang dội giữa đêm đen tĩnh mịch, âm vang cứ như mở show truyền hình trực tiếp giữa rừng. Đến mức người đang ngủ cách đó vài trăm mét cũng bị tra tấn tinh thần.
Đáng tiếc thay, người đó đang nằm trong quan tài.
Cố Lam chán đời rên rỉ, trong trạng thái mắt nhắm mà tai vẫn mở.
Cô nhíu mày, lẩm bẩm:
"Ồn ào thế ai mà ngủ nổi... đánh thì đánh nhỏ thôi cũng được mà?"
Cô nhúc nhích định mở mắt, nhưng... rồi khựng lại.
Bởi vì, cô đang nằm trong một cái quan tài thật sự.
Còn sống sờ sờ nhưng lại bị nhét vào hòm, chuyện này hình như không phải lần đầu cô nghe... nhưng mà, lần này là bản thân cô xuyên sách rồi.
Chỉ có điều, tại sao vừa nhập vai đã nằm luôn trong quan tài?