Chương 5: Ma… ma kìa!

Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác

Ngọc Thực Cẩm Y 05-08-2025 23:49:38

Ngay khi cô gái áo choàng đen tiến sát đến Thạch Ký Nhu đang bị thương nặng, chuẩn bị cạy miệng ép cung về tung tích bí tịch Khai Sơn chưởng... Phía sau Thạch Ký Nhu, một vật thể lạ đột ngột bật dậy từ trong đất. Đất bùn phủ trên bề mặt trút xuống lả tả, tạo nên một khung cảnh chẳng khác gì phân đoạn "tái sinh từ huyệt mộ" trong phim kinh dị chiếu nửa đêm. Từ trong chiếc quan tài đen ngòm đó, một cô gái trắng bệch, môi tái, mặt xanh, cử động cứng ngắc như cương thi... ngồi bật dậy. Và điều khiến người ta thót tim hơn cả: Vừa ngồi dậy đã chửi! Cố Lam ban đầu định quát to cho hả giận, ai ngờ vừa há miệng đã phát ra âm thanh khàn đặc quỷ dị: "Các... người... rốt cuộc... còn định... ồn ào... đến bao giờ hả..." Giọng nói ấy... thật sự không khác gì một bà lão ba trăm tuổi từ địa phủ bò về đòi lại mạng. Vừa rè rè, vừa nghèn nghẹt, lại phủ một tầng khí âm dày đặc. Đã vậy, cô còn ngồi trong một cái quan tài đen, gương mặt thì trắng bệch không giọt máu, môi nhợt nhạt, tay chân run rẩy... Toàn bộ tổ hợp này, nếu không phải ma, thì còn cái gì là ma nữa? "MA... MA KÌA!!" Một tên áo choàng đen rú lên. Chát! Ngay sau đó hắn ăn liền một cái tát trời giáng từ cô gái áo đen dẫn đầu. "CÂM MỒM!" Tuy ngoài miệng nói cứng, nhưng ánh mắt cô ta cũng tràn đầy khiếp đảm. Với kinh nghiệm từng trực tiếp gây ra vụ thảm sát nhà họ Thạch, cô ta thừa sức phân biệt rõ mùi máu người – mùi tử khí – và... mùi của người đã chết thật. Mà cái mùi trên người Cố Lam hiện tại... chính là mùi đó. Cô gái áo choàng đen run lên một cái, nhưng vẫn gắng gượng lấy lại vẻ bình tĩnh, siết chặt tay hỏi: "Cô... cô rốt cuộc là người hay ma?" Cố Lam híp mắt, thấy hiệu ứng "dọa người" quá đạt, liền thuận thế... tăng độ kinh dị. Cô hạ thấp giọng xuống, kéo dài câu từ, khiến giọng nói vốn đã đáng sợ nay lại càng giống như quỷ vọng từ địa ngục. "Đây... là nghĩa địa... tôi... nằm trong quan tài..." Giọng thì lạnh toát, biểu cảm thì không hề có chút sinh khí. "Vậy các người nói xem... tôi là người... hay ma... hả?" Cả đám áo đen nuốt nước bọt, chân bắt đầu rục rịch chuẩn bị... chạy. Cố Lam bỗng gằn giọng, nghiến răng: "Nói thật... tôi vốn không định ra ngoài giữa ban ngày ban mặt đâu. Nhưng các người quá đáng lắm rồi! Bao nhiêu chỗ để đánh nhau... công viên, bãi đất trống, nhà hoang, sân thượng, chỗ nào không chọn, lại chọn nghĩa địa?" Cô chỉ thẳng vào mặt bọn họ, mắng không thương tiếc: "Không chỉ chọn nghĩa địa... các người còn dám nhảy disco trên nắp quan tài của tôi? Tôi chết rồi mà còn không để tôi ngủ yên, thì tôi chết làm gì nữa hả?" Không khí trầm mặc. Không ai dám lên tiếng. Chỉ có tiếng gió rít xuyên qua cánh rừng, và... tiếng răng va vào nhau lách cách của vài tên áo đen yếu bóng vía.