Chương 32: Cậu bảo giờ tôi chui về quan tài còn kịp không?
Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác
Ngọc Thực Cẩm Y05-08-2025 23:49:37
Kết quả là, món tiền trời cho ấy đến tối đã hóa thành... một chiếc điện thoại mới tinh và một túi bánh bao trắng. Nếu không tính việc đổi được một cái điện thoại mới thì thành quả cả ngày hôm nay, hay nói chính xác hơn là "thu nhập" của Cố đại sư, chỉ gói gọn trong... túi bánh bao kia.
Thật sự cô không dám mua bánh nhân thịt. Vì... không đủ tiền. Nhưng người học võ thì ăn khỏe, hôm nay lại vừa xài thể lực như điên, thành ra càng đói hơn bình thường. Mà tiết kiệm thế nào đi nữa, thì mấy cái bánh trong túi cũng chỉ đủ giúp cô cầm hơi được nửa ngày mai.
Cố Lam: [... Cậu bảo giờ tôi chui về quan tài còn kịp không?]
Tiểu Pudding: [Đừng nản mà! Điện thoại hỏng chỉ là sự cố nhỏ thôi. Chúng ta cố gắng thêm lần nữa nhé! Cùng lắm thì sau này cứ tiếp tục "giúp người trừng ác" như hôm nay cũng được! Yên tâm, cô làm gì tôi cũng ủng hộ hết mình!]
Dù Tiểu Pudding rất nỗ lực cổ vũ, nhưng Cố Lam đã mệt đến mức chẳng còn hơi để than vãn nữa. Cô chỉ đứng dậy, vừa đi vừa quan sát xung quanh.
Tiểu Pudding tò mò: [Cô đang tìm gì vậy?]
[Chỗ ngủ. ]
Miệng thì nói vậy, nhưng ánh mắt cô không hề lướt qua khách sạn hay nhà nghỉ nào. Cuối cùng, Cố Lam âm thầm chui vào một gầm cầu yên tĩnh, lấy ba lô đặt xuống đất, dùng tay ấn vài cái cho mềm rồi nằm xuống, lấy luôn đó làm gối đầu.
[Ngủ ngon. ]
Khung cảnh đó... thảm đến mức Tiểu Pudding cũng nghẹn lời mất một lúc: [Ngủ... ngon... ]
Sáng hôm sau, tiếng còi xe từ cầu và đường lớn đã đánh thức Cố Lam. Cô đeo ba lô bước vào nhà vệ sinh công cộng trong công viên. Vừa đánh răng vừa lẩm bẩm với hệ thống:
[May mà thân xác này còn biết giữ gìn vệ sinh, ra ngoài còn mang theo bàn chải, kem đánh răng với xà phòng. Phải kiếm ít tiền nữa để thuê khách sạn tắm rửa, chứ không đánh răng rửa mặt được chắc tôi phát điên thật luôn. ]
Nhưng lần này, lời than thở của cô lại không nhận được phản hồi nào từ Tiểu Pudding. Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Cố Lam ngốn liền năm cái bánh bao cho bữa sáng, rồi mới nhàn nhã lang thang trên đường lớn. Một lát sau, trong tay cô đã có thêm một cây gậy dài và một bao tải rắn chắc. Bên trong vang lên những tiếng leng keng của chai nhựa và lon thiếc.
Từ sáng sớm, Tiểu Pudding đã im lặng bất thường: [Cô thật sự đi nhặt rác rồi à?]
Cố Lam: [Không nhặt thì làm gì bây giờ? Chẳng lẽ đi cướp? Xã hội hiện đại trật tự tốt như thế, lấy đâu ra nhiều người xấu cho tôi "cướp của người giàu chia cho người nghèo"? Trông chờ vào chuyện đó á? Với cái vận mệnh của tôi thì chỉ có nước chết đói thôi. Dù sao tôi cũng còn tay còn chân, nhặt rác thì nhặt rác chứ sao. Nhưng mà tôi cũng không nhặt bừa đâu, nếu may mắn, biết đâu lại nhặt được người thì sao... ]