Chương 21: Đọc tới đó, ai cũng tưởng cô là nữ chính
Nhặt Được Vai Ác Trong Thùng Rác
Ngọc Thực Cẩm Y05-08-2025 23:49:37
Trong thế giới này, người biết võ và người thường sống tách biệt. Những kẻ luyện cổ võ thường tự lập thành giới, gọi là "cổ võ giới", sống tách biệt với người thường, âm thầm gìn giữ truyền thống riêng.
Còn người thường? Họ chỉ biết đến võ qua phim ảnh, truyện tranh, hoặc các clip biểu diễn ngắn, thứ võ công thực sự thì chẳng mấy ai tin là có thật.
Do cổ võ bị đứt đoạn và dần mai một, truyền thừa theo kiểu sư phụ – đồ đệ ngày càng ít. Thay vào đó là mô hình gia truyền, nghĩa là... cha truyền con nối.
Trong truyện gốc, thế giới cổ võ có mười gia tộc nổi tiếng: nhà họ Sư, họ Điền, họ Ngưu, họ Thạch, họ Tư, họ Tùng, họ Đường, họ Phong, họ Mục và... nhà họ Cố.
Trong đó, bốn đại thế gia đứng đầu là nhà họ Mục, Ngưu, Phong và Tư. Nhà họ Mục giữ vị trí dẫn đầu.
Còn đám mặc áo choàng đen kia luôn mồm nhắc đến "Thập Tuyệt Môn" chính là một tổ chức tà phái từng làm mưa làm gió nhiều năm trước. Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, ác không kể xiết.
Hai mươi năm trước, các cao thủ trong cổ võ giới đã hợp sức, do nhà họ Mục dẫn đầu, phối hợp với Long Tổ của quốc gia, cùng nhau tiêu diệt Thập Tuyệt Môn.
Nhưng... chẳng ai ngờ, sau hai mươi năm yên ắng, Thập Tuyệt Môn lại âm thầm trỗi dậy.
Cốt truyện khởi đầu chính là từ vụ diệt môn nhà họ Thạch, bi kịch lặp lại sau hai thập kỷ.
Thạch Ký Nhu, người duy nhất thoát được, mang theo tuyệt học gia truyền là "Khai Sơn Chưởng", trong tình thế hấp hối và trúng độc nặng, đã tìm được một chàng trai có tư chất khá, tên là Lâm Thạch.
Chính là nam chính của truyện gốc.
Một tháng ngắn ngủi, Thạch Ký Nhu tận tình truyền dạy võ công, vừa như sư phụ, vừa như thân mẫu. Mục đích không phải để anh ta báo thù cho nhà họ Thạch, mà chỉ mong sau khi cô chết, Lâm Thạch có thể lặng lẽ rời đi, đến lúc thích hợp thì tìm cách báo tin cho nhà họ Mục, đồng thời gìn giữ và truyền bá Khai Sơn Chưởng.
Tóm lại, Thạch Ký Nhu trong truyện chính là một "nữ phụ" kiểu mẫu. Vì có nhan sắc, lại võ công cao cường, tác giả tiếc rẻ nên còn cố tả vài cảnh cô truyền công cho nam chính kiểu "tay nắm tay, ngực kề ngực, mặt gần mặt", khiến Lâm Thạch mỗi lần học là mỗi lần "tim đập chân mềm, hồn phách bay xa".
Đọc tới đó, ai cũng tưởng cô là nữ chính.
Kết quả một tháng sau, nói chết là chết.
Thế là Lâm Thạch, người được dặn rõ là không cần báo thù, lại quyết định tự mình báo thù. Vừa vì tình nghĩa, vừa vì... tình cảm.