Nếu không muốn chọn nam giới, đến cả con chó nhỏ chết vì trúng độc cũng là lựa chọn được mà! Chó nhỏ đáng thương, dễ thương thật đấy, nhưng mà... ?
Cố Lam ôm đầu, tức tối gào lên trong suy nghĩ:
[Tất cả là tại cậu! Nếu lúc đó cậu đưa tôi những lựa chọn tốt hơn, liệu tôi có rơi vào tình cảnh này không? Nhìn xem những gì cậu đưa tôi: Một ông già ngoại tình? Một tay du côn đầu vàng vừa thối nát vừa bẩn thỉu? Và cuối cùng là cái gì? Không phải người mà là một con chó chết nghẹn?]
[Không đúng, cô nhớ nhầm rồi. Con chó nhỏ đó là ăn nhầm bả mà chết, không phải bị nghẹn mà chết. ]
Hệ thống có tên Tiểu Pudding lập tức chỉnh lại chi tiết, cố gắng giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho con chó nhỏ vô tội, đồng thời cũng không quên biện minh:
[Lúc đó quanh khu vực không có nhiều người chết, mà đồng ý giao dịch với tôi thì càng ít hơn. Tôi thật sự hết cách nên mới phải kéo cả con chó nhỏ vào. Nhưng cô đừng lo. Thế giới tiểu thuyết này có khái niệm võ công. Tuy người thường không biết, nhưng cấp cao của cảnh sát thì có chút hiểu biết. Vụ này sẽ được chuyển giao cho Long Tổ phụ trách nhanh thôi. Thành thật mà nói, dù là người thường hay trong giới cổ võ, cô đều thuộc phạm vi tự vệ chính đáng. Chắc chắn không sao đâu. ]
Bộp!
Còn chưa kịp để Tiểu Pudding dứt lời an ủi, cánh cửa phòng bị mở toang bằng một lực chẳng hề khách khí. Một cảnh sát trung niên da rám nắng sải bước vào, khí thế đè ép như sóng trào.
"Đội trưởng Ngô."
Hai cảnh sát còn lại lập tức đứng nghiêm, đồng thanh chào. Lão Ngô gật đầu ngắn gọn, phất tay bảo họ ra ngoài, sau đó kéo ghế ngồi đối diện với Cố Lam. Tiếng chân ghế ma sát trên nền gạch vang lên chói tai, như cố tình dằn mặt.
"Cô là Cố Lam?"
"Đúng."
"Đúng? Đúng cái gì mà đúng?"
Lão Ngô đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói như sấm nổ, quát thẳng vào mặt cô gái trẻ đang ngồi im lặng như tượng: "Cô mới mười tám tuổi, không làm gì tử tế được à? Tại sao cô phải đến nghĩa địa Trường Sơn? Tại sao lại giết người? Cô có biết giết người là sẽ bị xử tù, thậm chí tử hình không?"
Cố Lam nhìn gương mặt hung dữ của ông ta, trông như thể chỉ thiếu vài giây là rút súng ra được rồi. Trên mặt cô không biểu lộ cảm xúc, nhưng tay đang cầm tách trà lại khẽ run. Cô cố nhấp một ngụm trà, để giữ bình tĩnh.
Trong đầu cô thầm rít lên với hệ thống:
[Đây là cậu nói sẽ không sao? Tôi sắp bị tử hình, chỉ thiếu mỗi viên đạn nữa thôi, cậu bảo cái này là không sao?]
Tiểu Pudding khựng lại, rồi lúng túng:
[Chuyện này... không đúng lắm. Theo cốt truyện của tiểu thuyết này, những tình huống kiểu này đều do Long Tổ xử lý mà... ]