Chương 10

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:42

Lạc Thư Nhan mới phát hiện bản thân đã hiểu lầm Thẩm Yến. Còn tưởng cậu đến vay tiền mua bi, không nghĩ tới cậu ta đang lo lắng cô sẽ vì chuyện này mà tức giận. Cô chuyển cái ngoặt, không có đi đến phòng ngủ, ngược lại đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước ngọt vị quýt ở trong đấy ra đưa cho cậu. Nước ngọt vị quýt đựng trong bình thủy tinh. Hiện tại nước ngọt chính là phần thưởng mà phụ huynh thưởng cho con cái vì ngoan ngoãn nghe lời. Lạc Thiên Viễn mua một thùng về, mùa hè sẽ đặt trong tủ lạnh, khi khát nóng sẽ uống một chai, thế mới gọi là nhẹ nhàng khoan khoái. Thẩm Yến không biết có nên nhận lấy chai nước ngọt này hay không. Bé trai chưa đến bảy tuổi đã học được cách che giấu cảm xúc của mình nhưng mà lúc này trên mặt cũng xuất hiện loại biểu cảm bối rối. Cậu ta không thích ngọt, loại nước ngọt này uống qua một lần thì sẽ không thích uống nữa, so với nước ngọt có vị ngọt kỳ quặc, cậu càng thích uống nước sôi để nguội hơn. Nếu như đặt vào lúc trước, cậu ta đã sớm từ chối, nhìn cũng không nhìn một chút nhưng lúc này lại không giống lúc trước, Lạc Thư Nhan đang bình yên trước cơn bão, nếu như cậu không nhận bình nước ngọt trong tay của cô thì có khiến cô tức giận không? "Cậu có uống không nè?" Lạc Thư Nhan thấy cậu ta vẫn không nhận, liền lên giọng hỏi. Thẩm Yến cũng không biết chuyện gì xảy ra, rõ ràng trong đầu còn chưa nghĩ ra một kết quả chính xác, thân thể lại rất thành thật, nhanh chóng nhận lấy. Tay nhỏ cầm chai thủy tinh, nước ngọt mới lấy ra từ tủ lạnh nên thân chai còn có một lớp nước, cậu bị lạnh đến giật cả mình. Câu 'nghĩ một đằng nói một nẻo' này dùng trên người Lạc Thư Nhan cực kỳ không thích hợp, nhưng giờ phút này Thẩm Yến lại cho rằng cô đang nói láo. Rõ ràng hôm qua cậu ấy còn phản đối chú Lạc mua xe như vậy, chỉ vì trong nhà không có nhiều tiền như thế, hiện tại chú Lạc mua xe rồi, hơn nữa còn là quyên góp tiền bán nhà cửa, cậu ấy chắc chắn rất tức giận! Thẩm Yến nghĩ nghĩ, lại chần chờ nói: "Chú Lạc là người có bản lĩnh rất lợi hại, nếu như chú ấy bán phòng mua xe, mình tin chú ấy nhất định có thể kiếm về rất nhanh." Thật ra chuyện này khiến Thẩm Yến rất mâu thuẫn. Rõ ràng giọng lúc chú Lạc nói mua xe mười bốn vạn nhẹ nhàng như vậy, bộ dạng như kiểu mười bốn vạn chỉ là mười bốn tệ, sao vừa quay đầu lại thành bán phòng kiếm tiền mua xe rồi, nếu như thật sự bán phòng mua xe, giọng nói kia không nên như thế. . . Luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đấy. Nhưng mà cho dù Thẩm Yến thông minh, lúc này cũng không có cách nào làm rõ được quanh quanh quẩn quẩn trong này. Cậu chỉ có thể an ủi Lạc Thư Nhan thế này. Cho dù Được Phúc bị bán đi, chú Lạc nhất định sẽ mua một Được Phúc khác về! Lạc Thư Nhan nghe thấy Thẩm Yến nói lời này cũng rất mê hoặc, đương nhiên bởi vì Thẩm Yến tin tưởng ba ba cô mù quáng mà tâm tình lại càng rộng mở hơn cô. Một đứa bé nhỏ như đậu đinh còn không phải người thân với ba ba của cô đâu đấy, vậy mà lại tin tưởng ba ba cô như thế, cô làm con gái ruột của ba ba, chẳng lẽ còn muốn chất vấn quyết định của ba ba à. Nghĩ tới đây, cô dựa vào bàn ăn, thuần thục dùng đồ mở nắp bình nước ngọt, ùng ục ùng ục uống một hớp lớn sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, "Mình thật sự không có tức giận, phòng ở sao có thể quan trọng như người được." Thẩm Yến mới thở dài một hơi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một đoạn đối thoại —— "Con gái nói không là có, nói không có tức giận là đang tức giận!" "Có lời này không biết có nên nghe không đây?" Đây là mấy ngày trước mẹ cậu cùng xem phim truyền hình với Lạc Thư Nhan, cậu từ gian phòng đi ra lấy nước uống, người bên trong phim truyền hình còn nói một đoạn thoại. Là thế này có phải không? Thẩm Yến cũng không xác định, cậu nhìn chằm chằm Lạc Thư Nhan. Dáng dấp Thẩm Yến có mấy phần giống Thẩm Thanh Nhược, mà Thẩm Thanh Nhược lại là người đẹp nổi danh ở đây, theo Lạc Thư Nhan thì ngũ quan tinh xảo dễ chịu là được, chủ yếu vẫn là khí chất trên người hai mẹ con này không giống nhau. Hiện tại vào giờ vàng có chiếu một bộ phim truyền hình, trong đó có một thái tử nhỏ, mặc cổ trang đặc biệt đẹp đẽ. Nhưng Lạc Thư Nhan lại cảm thấy, nếu như Thẩm Yến lên đóng vai thái tử, nhất định còn hợp hơn diễn viên nhí kia nhiều! Chẳng lẽ là bởi vì bình thường cậu ta thích đọc sách, không thích xem phim truyền hình không thích ăn đồ ăn vặt, cho nên khí chất cũng khác so với các bạn cùng tuổi à? Lạc Thư Nhan nhìn Thẩm Yến, Thẩm Yến ngược lại có chút ngượng ngùng dời ánh mắt đi, nhớ tới quyết định của mình, cậu khẽ cắn môi, giọng có phần khó khăn nói: "Lạc Thư Nhan, mình có một biện pháp, mình có thể nói với ma ma mình, không mua phòng ở nhà cậu nữa, hiện tại ngoại trừ nhà mình ra, kế bên này hẳn không có người muốn mua phòng, mẹ mình không mua, chú Lạc sẽ không có nhiều tiền như vậy, có thể để chú ấy trả xe lại." Quyết định như vậy đối với Thẩm Yến mà nói rất khó. Tuổi cậu còn nhỏ nhưng đã biết nhận biết giá hàng, ma ma ở chuyện lớn này cũng không coi cậu là trẻ nhỏ không hiểu chuyện mà không nói cho cậu biết, còn nói cho cậu biết bên ngoài phòng ở có giá bao nhiêu tiền, chú Lạc bán phòng ở cho nhà bọn họ là đang trợ giúp cho họ, bọn họ chiếm được tiện nghi rất lớn. Mẹ nói, mua một căn phòng ở bên ngoài so với mua phòng ở của chú Lạc ít nhất cũng đắt hơn mấy ngàn tệ. Ý nghĩa của mấy ngàn tệ ra sao, Thẩm Yến cũng biết, một tháng tiền lương của mẹ chỉ đến mấy trăm tệ. Thế nhưng mà, với cậu mà nói, mấy ngàn tệ tuy là rất nhiều nhưng tâm tình Lạc Thư Nhan quan trọng hơn. Cậu không hi vọng bởi vì chuyện như vậy khiến Lạc Thư Nhan không vui, nói không chừng cậu ấy sẽ tức giận với chú Lạc, vậy thì càng không được yên bình. Nhà cậu không mua phòng của nhà họ Lạc, là biện pháp tốt nhất! Lạc Thư Nhan nghe cái gọi là "biện pháp" trong miệng Thẩm Yến, trong lúc nhất thời cũng sợ ngây người. Nếu như cô thật sự chỉ là đứa bé trai sáu tuổi, vậy thì cô nhất định sẽ không rõ vì sao Thẩm Yến khó xử, cũng không nhìn thấy lúc cậu ta đưa ra quyết định này toàn thân cũng phát ra hào quang. Cô biết là cô Thẩm vẫn luôn muốn có phòng ở của riêng mình, Thẩm Yến cũng thế. Từ lúc cậu biết ghi nhớ đã chuyển nhà đến mấy lần, nhưng cậu lại rất thích nơi này, cũng rất yêu quý gian phòng bên cạnh. Có một lần trên lầu có đứa bé không hiểu chuyện chạy tới chơi, cầm bút chì vẽ lên tường, Thẩm Yến có hơi tức giận, còn nghĩ ra rất nhiều biện pháp xóa dấu bút ấy đi. Cho dù là cô Thẩm, hay Thẩm Yến, đều muốn có một căn nhà thuộc về bọn họ. Hiện tại Thẩm Yến thế mà có thể vì chú ý cảm xúc của cô, mà làm ra quyết định này, ồ, nhóc con này vậy mà lại để ý cảm xúc của cô như vậy!!! Sao cô có thể chịu được tình bạn cao cả như vậy đây! Đã nói là tình bạn nhựa mà! Thẩm Yến thấy biểu hiện trên mặt Lạc Thư Nhan mơ hồ. Chỉ thấy cô tiến lên một bước, sau lại lui ra phía sau một bước, mấp máy môi nói ra: "Mình thật sự không có tức giận, không phải là đang nói dối. Đêm qua cha mình cũng đã nói dự định của ông ấy rồi, ba ba mua xe cũng không phải vì mặt mũi, chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút về sau đổi một phòng lớn hơn. Thẩm Yến, phòng này rất tốt, nếu như cậu không cho cô Thẩm mua, làm vậy có đúng không? Nơi này cách trường học gần, cách cửa hàng nhạc cụ cô Thẩm đi làm cũng gần, tốt bao nhiêu. . ." Tiếp xuống, Lạc Thư Nhan toàn tâm toàn ý khen nhà sát vách mấy lần, nghiễm nhiên lại có tư thế của một môi giới xuất sắc. Cuối cùng lúc Thẩm Yến rời đi, bên tai giống như vẫn còn quanh quẩn lời nói của cô—— "Phòng ở hướng tốt, ánh nắng sung túc, phía trước lại không có vật che chắn. . ." "Khoảng cách giữa các tòa nhà cũng lớn, lại là tiểu khu trường học, rất an toàn. . ." "Đi khắp cả cái thôn này cũng không có phòng nào như vậy!" Lúc cậu về đến nhà, Thẩm Thanh Nhược đang chuẩn bị đi ra ngoài mua thức ăn, thấy cậu như người mất hồn, vội vàng kéo cánh tay của cậu , lo lắng hỏi: "Con trai, có phải con có chỗ nào không thoải mái không, lẽ nào lại bị cảm nắng rồi?" Thẩm Yến lấy lại tinh thần, lắc đầu, chỉ chỉ lỗ tai, "Ồn ào." Thẩm Thanh Nhược đưa tay ra sờ trán của cậu, thấy cậu thực sự không có khó chịu gì, lúc này mới thả cậu vào nhà. Cửa sát vách mở ra, lúc cô xuống lầu còn nghe thấy tiếng TV, trên mặt mang theo chút tươi cười duyên dáng, xem ra là vừa rồi con trai đến chỗ Thư Nhan, bị tiếng TV làm ồn rồi. *** Lúc đầu có người còn cho rằng Lạc Thiên Viễn phát tài, may mắn là sau này có láng giềng tuyên truyền bán phòng là sự thật, trong nhà có mấy người già bảo thủ lấy Lạc Thiên Viễn làm gương dạy dỗ con cháu trong nhà, tuyệt đối không được học theo, mua cái xe còn góp cả phòng ở vào, may mà ông bà nhà họ Lạc đều không còn, bằng không thì sẽ tức chết. Nói trắng ra, mọi người chỉ ngay trước mặt Lạc Thiên Viễn nói anh tài giỏi, nói anh có phương pháp, trên thực tế cái niên đại này, tất cả mọi người đều có khuynh hướng chân đạp thực địa quan trọng công việc kiếm tiền, tiết kiệm tiền. Lạc Thiên Viễn mang sữa đậu nành và bánh bao hấp về, hai cha con ăn bữa sáng. Bình thường lúc Lạc Thiên Viễn nghỉ ở nhà, hai cha con hoặc là đi ra ngoài ăn, hoặc là ăn ở nhà, tóm lại sẽ không đến chỗ Thẩm Thanh Nhược ăn cơm. Dùng cách nói của Lạc Thiên Viễn chính là lần một lần hai nếu như sau này quen rồi cũng không tốt, hai người bọn họ mỗi người mang theo một trai một gái, đều đã không có ý tứ muốn lập gia đình, liền cố gắng không muốn ăn cơm chung. Lạc Thiên Viễn sợ Lạc Thư Nhan sẽ nghĩ nhiều, Thẩm Thanh Nhược cũng sợ Thẩm Yến sẽ nghĩ nhiều, hai người có thể nói là ăn khớp với nhau. "Thư Nhan, buổi trưa ba ba mang con ra ngoài ăn cơm được không? Vẫn ăn sủi cảo của nhà kia." Lạc Thư Nhan đang xem sách, ngẩng đầu lên, ở trong lòng thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: "Không nên, vẫn nên nấu mì sợi ăn ở nhà thì tốt hơn, không phải hôm qua cô Thẩm đưa ít thịt bò kho sao ạ?" Cũng khó trách nhóm cô dì đều nói ba ba là người không biết sinh hoạt, vừa mua xe, chính là lúc muốn bớt ăn, ba ba lại còn muốn mang cô ra ngoài ăn hàng. . . Lạc Thiên Viễn cũng không nghĩ tới con gái đang nghĩ nên tiết kiệm. Dù sao anh mặc dù một mực ngụy trang không có tiền nhưng trên thực tế lại là siêu cấp phú hào. Người có tiền lúc không có tiền, tư duy không giống nhau, tựa như hiện tại, Lạc Thiên Viễn vừa nghĩ ra giải thích hợp lý cho vấn đề mua xe, thế mà lại có di chứng "con gái phải tiết kiệm". Tư duy của con trai với con gái không giống nhau, cho dù một người là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, một người là sáu tuổi. . . Ninh Thành không lớn, nhà hàng trên cơ bản đều bán rau xào, trẻ nhỏ mỗi ngày đều ăn những thứ này, khẳng định muốn đổi khẩu vị, ôm ý nghĩ như vậy, Lạc Thiên Viễn tự nhận là đã get được ý nghĩ của con gái liền nói: "Không đến tiệm ăn, vậy thì ba ba lái xe đưa con lên thành phố ăn MacDonald được không?" Từ hai, ba năm trước, trong thành phố cũng mở hai hàng MacDonald và KFC, Lạc Thiên Viễn có lúc rảnh rỗi, cũng sẽ ngẫu nhiên mang Lạc Thư Nhan đi ăn một lần. MacDonald và KFC đối với gia đình bình thường hiện tại mà nói cũng không rẻ. Lạc Thư Nhan trước kia không có gánh nặng trong lòng là do trong nhà không có nợ, còn có hai căn phòng, tiền lương của ba ba tại Ninh Thành cũng coi như thu nhập cao, nhưng mà bây giờ, nhà cô bán một căn phòng không nói, còn nợ hết mấy vạn, hamburger này làm sao mà cô ăn được đây! Lạc Thư Nhan nhìn ba ba đang không có chút tự giác nào về việc nhà thiếu nợ, không khỏi rơi vào trầm tư, làm sao để uyển chuyển nhắc nhở ba ba rằng hiện tại bọn họ rất nghèo đây nhỉ?