Chương 48

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:06

Buổi tối, sau khi Thẩm Yến ăn cháo xong đã khá hơn nhiều, bụng không còn đau như trước, đang ngồi ở trên ghế sa pha nghiên cứu khóa cửu cung Lạc Thư Nhan mua cho cậu. Thiếu niên mười hai tuổi với nhi đồng bảy tuổi khác nhau rất lớn, Thẩm Yến cao lớn hơn nhiều, so với khi còn bé thì thiếu niên hiện tài càng đẹp trai hơn, ngón tay của cậu thon dài, khớp xương rõ ràng, đôi mắt nghiêm túc, dáng vẻ này khiến Lạc Thư Nhan cũng nhịn không được cảm khái một câu: "Không sống nổi, lông mi của cậu còn cong hơn cả của mình, trung thực thừa nhận đi, có phải cậu lén sử dụng kẹp mi của cô Thẩm không?" Cuối cùng Thẩm Yến cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại là một mặt "sao mình lại quen được người điên như cậu nhỉ". Lạc Thư Nhan rất dễ dàng hâm mộ người khác. Ví dụ như hâm mộ Đường Vũ dậy thì thật tốt, nếu tương lai không có gì bất ngờ xảy ra nhất định sẽ là người đẹp ngực lớn, ví dụ như hâm mộ lông mi cong của Thẩm Yến. Càng lớn càng thích chưng diện, cô luôn len lén làm đẹp cho mình, chưa từng xảy ra chuyện ăn bánh ngọt sau khi ăn cơm như lúc bé, lần trước ăn bánh ngọt là vào sinh nhật của cô Thẩm, cô sẽ xem tạp chí cô Thẩm mua, cắt dưa leo thành lát đắp lên mặt, đáng tiếc kỹ thuật dùng dao rất kém, không cắt được lát mỏng như ý muốn, kết quả cắt thành một lát thật dày, dán lên trên mặt liền lập tức rơi xuống. Thẩm Yến khi đó tới không cẩn thận nhìn thấy cô, bị dọa đến lui lại một bước, chờ sau khi hoàn hồn lại thì cười lên ha hả. Cậu rất ít khi cười to thoải mái như thế. "Thẩm Yến, sắp đến sinh nhật mình rồi." Lạc Thư Nhan lại nhắc nhở cậu một câu. "Lạc Thư Nhan, cậu có thôi đi không?" Thẩm Yến liếc cô, "Có ai mở miệng là muốn quà như cậu không?" Lạc Thư Nhan không có chút tự giác nào, "Với người khác thì mình sẽ ngại không dám mở miệng, nhưng với cậu thì mình rất rất tốt luôn, nếu như cậu không tặng quà, chúng ta tuyệt giao một giờ." Trên thực tế, Lạc Thư Nhan cũng không nói sai, cô quen Thẩm Yến năm bốn tuổi, hiện tại cũng đã bảy năm, đoạn tình bạn này của bọn họ cũng kéo dài bảy năm, quan hệ hai nhà lại tốt, thật sự quen thuộc như cháo. "Cài từ ngại ngùng này dùng trên người chúng ta, là đang khinh thường tình hữu nghị giữa bọn mình." Lạc Thư Nhan nói. Thẩm Yến cười nhạo: "Cậu biết khinh thường có ý gì không?" Lạc Thư Nhan: "Đương nhiên mình biết, thi giữa kỳ môn văn lần trước mình còn hơn điểm cậu!" Thẩm Yến: "Chúng ta vẫn nên tuyệt giao một giờ đi." Lạc Thư Nhan: "Sao lại thế, cậu thật sự không chuẩn bị quà cho mình?" Khóe môi Thẩm Yến nhếch lên, động tác trên tay cũng không dừng lại. Lúc hai đứa bé "Cãi lộn" vì chuyện quà,Thẩm Thanh Nhược đang hầm canh trong bếp nhận được điện thoại khách sạn gọi tới. Cô dựa vào bồn rửa trong phòng bếp , nói khẽ: "Xin chào, có chuyện gì sao?" Giọng nói chuyện của nhân viên lễ tân rất dịu dàng, dù cách điện thoại nhưng cũng như đang nhìn thấy dánh vẻ tươi cười nói chuyện của cô: "Xin chào Thẩm tiểu thư, hoạt động rút thưởng gia đình của khách sạn chúng tôi rút trúng ngài, ngoại trừ hai vé vào công viên Hải Dương còn có một bộ búp bê Barbie, mời ngài đến nhận quà ạ." Thẩm Thanh Nhược hơi kinh ngạc: "Barbie? Rút thưởng nhanh như vậy sao?" Nhân viên lễ tân: "Vâng, đến hôm qua vừa hết hạn, hai mẹ con ngài vô cùng may mắn, bộ Barbie số lượng có hạn này rất đẹp, các bé gái đều rất thích." "Vậy à." Thẩm Thanh Nhược cũng không nghĩ tới vận khí sẽ tốt như thế, "Vậy được rồi, hai ngày này tôi sẽ đến nhận." Sau khi cúp điện thoại, vừa lúc Lạc Thiên Viễn đi vào phòng bếp, thuận miệng hỏi: "Công ty bên kia gọi điện đến à?" Thẩm Thanh Nhược xoay người lại, "Không phải. Tiếp tân khách sạn gọi điện thoại tới, à, hôm qua hai người có tham gia rút thưởng không?" Lạc Thiên Viễn: "Rút thưởng? Rút thưởng gì?" "Không có sao? Hôm qua lúc tôi với Thư Nhan đi trả phòng, nhân viên lễ tân cho tôi một tờ đơn, nói là khách sạn đang có hoạt động gia đình, mọi nhà mang trẻ con đều có thể tham gia, phần thưởng là hai tấm vé vào công viên Hải Dương." Thẩm Thanh Nhược nhìn về phía Lạc Thiên Viễn, "Tiếp tân không đưa cho anh điền?" Lạc Thiên Viễn cảm thấy nghi ngờ, lại không biểu hiện ra, cười cười: "Có lẽ do tiếp tân quên mất, vừa lúc tôi cũng bảo Thẩm Yến chờ bên cạnh, có lẽ lễ tân không chú ý." Thẩm Thanh Nhược ồ một tiếng, nói tiếp: "Tôi trúng thưởng, hai ngày này có lúc nào rảnh thì đi nhận thưởng, vừa vặn mang hai đứa bé đến công viện Hải Dương chơi, đúng rồi, vừa rồi tiếp tân còn nói, sẽ tặng thêm một bộ Barbie, cũng không biết Thư Nhan có thích không." Nghi ngờ trong lòng Lạc Thiên Viễn sâu hơn: "Từ mấy năm trước con bé đã không thích Barbie nữa rồi, hay là lúc đó để con bé đến xem xem, nếu không thích thì chuyển cho người khác." Thẩm Thanh Nhược cũng không nghĩ nhiều như vậy: "Được." Lạc Thiên Viễn quay người ra khỏi phòng bếp, biểu hiện nghiêm trọng, trực tiếp lên tầng trở về phòng. Hồng Kông nhiều phú hào, hầu như mỗi năm đều có vụ bắt cóc, ngay cả con trai của nhà giàu nhất cũng từng bị bắt cóc. Những tên bắt cóc này đều có kế hoạch chu đáo, bằng không thì cũng không có khả năng trốn được bảo vệ, Lạc Thiên Viễn không biết là do anh đa nghi, nhưng hành động của lễ tân khách sạn rất đáng ngờ, nếu như là hoạt động rút thưởng gia đình, vì sao lúc anh trả phòng lễ tân lại không nói? Lạc Thiên Viễn xưa nay không dám qua loa với chuyện này, đã thấy chút không đúng, anh sẽ không buông tha. Nếu như là lễ tân khách sạn có sơ sót, đương nhiên vậy rất tốt, nhưng nếu như đây là một kế hoạch được tính kỹ thì sao? Ở vào vị trí này của anh, không sợ nghĩ quá nhiều, chỉ sợ nghĩ quá ít. Anh từng đi công tác ở rất nhiều thành phố, khách sạn này cũng vào ở mấy lần, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua khách sạn có hoạt động rút thưởng, càng nghĩ, anh liền gọi điện cho Tống Tiền Tiến, đầu kia nhận rất nhanh. Giọng Lạc Thiên Viễn trầm thấp: "Tiền Tiến, có chuyện muốn nhờ cậu tra giúp mình, có gắng đừng lỗ liễu quá, đừng làm ra quá lớn động tĩnh khiến người ta hoài nghi, hôm qua lúc Thanh Nhược trả phòng, tiếp tân nói khách sạn có hoạt động gia đình, bảo cô ấy điềm một tờ đơn, hôm nay lại gọi điện thoại nói cô ấy trúng thưởng, mình nghi trong này có mờ ám, cậu giúp mình tra xem khách sạn có hoạt động này thật không, nếu không có, liền tra xem là ai thao túng phía sau." Tống Tiền Tiến kinh ngạc không thôi: "Có chuyện này? Đi, mình đi tra xem." Lạc Thiên Viễn thở dài một hơi: "Chỉ mong là mình nghĩ nhiều." Không phải bị người để mắt tới, bọn họ ở ngoài sáng, người khác ở trong tối, suy cho cùng vẫn nằm trong nguy hiểm. – Thẩm Thanh Nhược dựa theo biện pháp nấu canh ngọt bên này, thậm chí còn tự tay làm song bì nãi, giống như đang bù đắp cho quãng thời gian bỏ bê hai đứa bé. Từ sau khi cô đến chi nhánh công ty thời trang Tiếu Nhan, liền không có sức làm ba bữa một ngày cho hai đứa, trên tâm lý luôn cảm thấy có lỗi với bọn nhỏ, bây giờ rảnh rỗi, hận không thể hóa thân thành ngự trù, mỗi ngày làm mãn hán hoàn tích cho bọn nhỏ. Mỗi lần Lạc Thư Nhan đều rất thích, Thẩm Yến thì không chắc, thằng bé thích ăn mặn, loại canh ngọt này, song bì nãi này không phải sở thích của thằng bé, chỉ có lúc tâm trạng tốt mới uống một bát. Lạc Thư Nhan vừa uống song bì nãi, vừa không quên cáo trạng: "Cô Thẩm, Thẩm Yến nói không chuẩn bị quà cho cháu!" Thẩm Thanh Nhược sững sờ, cười nói: "Cô nghĩ là chuẩn bị rồi đấy." Thẩm Yến: ". . . Trước đó đã nói rồi, mình không rảnh ngồi gấp sao đâu." Cậu không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới gấp sao, Lạc Thư Nhan liền khó chịu. Nếu như không phải đã kết thúc kỳ thi lên cấp 2, cũng được nghỉ hè, cô thật sự muốn trả lọ sao kia lại. Cái này rõ ràng là tâm ý của con gái, vậy mà lại đưa lại cho cô? Nhưng nghĩ đến tâm tư mơ mộng của thiếu nữ tuổi dậy thì, nhưng lại thích phải tên con trai y như móng heo lớn, cô liền khó chịu, khó chịu vì chị gái nhỏ kia. Cô lập tức quyết định, trước mười tám tuổi cho dù có là Phan An tái thế, cô nhất định sẽ không yêu sớm, nếu như có yêu, thì phải yêu người lớn hơn mấy tuổi, như vậy chắc đối phương sẽ trưởng thành hơn chút nhỉ? Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan nửa ngày không nói lời nào, lại nói: "Cậu thật sự thích quà kiểu đấy à? ?" Lạc Thư Nhan lấy lại tinh thần, điên cuồng lắc đầu, tựa như trống lắc đầu thai: "Sao có thể! ! Mình không thích!" Thẩm Yến thở phào nhẹ nhõm nhỏ đến không thấy rõ: "Thật sao?" Không thích thì tốt, thứ này cậu không gấp nổi. Lạc Thư Nhan một tay chống cằm, "Có đôi khi mình trưởng thành quá sớm." Rõ ràng mới mười một tuổi, thế mà lại nhớ tới chuyện yêu đương. Thẩm Yến liếc cô: "Có đôi khi cậu cũng rất ngu ngốc." "Haiz." Lạc Thư Nhan tỏ vẻ muốn nói lại thôi, muốn nói chuyện gấp sao kia cho cậu nghe, nhưng nói ra lại sợ cậu cười, loại cảm giác muốn nói mà không thể nói này quá khó chịu Thẩm Yến: "Sao thế?" Lạc Thư Nhan thấy xung quanh không ai, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Nếu có người tặng quà cho cậu, cậu không thích, cậu có định tặng cho người khác không?" Thẩm Yến bừng tỉnh đại ngộ, mặt biểu hiện muốn ăn đồn "Quả là thế", "Mình nói mà, lọ sao đấy không phải do cậu ta gấp, cậu còn không tin." Lạc Thư Nhan tức giận: "Mình không nói vậy, cậu đừng đoán mò!" "Cho nên, " Thẩm Yến ngừng lại một chút, trong mắt có ý cười, "Cậu theo họ mình, Thẩm Thư Nhan."