Từ khi Ninh Thành tiến vào mùa đông, Lạc Thư Nhan liền trở thành người khó rời giường.
Ninh Thành thuộc về phương nam, mùa đông ẩm ướt lạnh thấu xương, không có hơi ấm, đứng dậy hoàn toàn phụ thuộc vào nghĩa khí.
Trái lại Lạc Thư Nhan muốn bật điều hòa, nhưng hiệu quả sưởi ấm của điều hòa thật sự không yếu, mà sau khi tỉnh giấc, trong gian phòng quá khô đến mức họng không nói ra lời, so với loại dày vò này, hình như bị lạnh cũng không đáng sợ lắm, từ đó về sau cô liền bỏ suy nghĩ sưởi ấm bằng điều hoà.
Đồng hồ báo thức đã vang lên, Lạc Thư Nhan vươn tay tắt đồng hồ báo thức, tiếp tục nép vào chiếc giường ấm áp.
Con mọt ngủ đi mất, nhưng thân thể vẫn rất thành thật, không muốn tiếp xúc với cái lạnh.
Cô cứ như vậy nhắm mắt lại, với ý nghĩ "ngủ thêm năm phút nữa", 15 phút trôi qua, 25 phút trôi qua ...
Nếu không, góp đủ số chẵn rồi rời giường?
Sau khi bắt đầu mùa đông, Lạc Thiên Viễn mỗi ngày đều sẽ y theo lệ cũ gọi con gái rời giường.
Rất khó tưởng tượng, anh thời học sinh cũng là hộ khó rời giường, trên cơ bản toàn nghiên địa hình* hoặc đến trễ, hiện tại sau khi làm ba ba, anh chính thức tạm biệt chuyện nằm ỳ này. (Nghiên cứu xem địa hình cái giường ra sao hả ba ba?)
"Thư Nhan, rời giường."
Lạc Thiên Viễn đứng ở ngoài cửa gọi mấy câu, chỉ lờ mờ nghe thấy con gái lười biếng trả lời một câu.
Dù sao anh cũng từng ở tuổi này, lại thêm là cuồng ma chiều con gái gần như không có điểm dừng, không khác mọi ngày lắm, anh lại dùng giọng ôn hòa hỏi thăm: "Thư Nhan, nếu như không muốn rời giường, ba ba gọi cho chủ nhiệm lớp con, bảo con hôm nay không đi học, ngày mai đi, thế nào?"
Theo Lạc Thiên Viễn, con gái của anh thông minh, chương trình tiểu học lại đơn giản, cho dù không đi một ngày cũng không sao, mà trời lại lạnh như vậy, để trẻ nhỏ rời giường thật sự rất khó, còn không bằng để con gái đắc ý ngủ nướng.
Loại chuyện như học tập này, vốn cũng không phải một sớm một chiều, một ngày học tập nghiêm túc cũng không thể trở thành học sinh giỏi, một ngày không học tập cũng sẽ không từ học sinh giỏi trở thành học sinh yếu.
Quan trọng nhất là con gái vui!
Buổi sáng sau khi Lạc Thiên Viễn rời giường liền mở cửa phòng ra hóng gió, cũng tiện cho Thẩm Yến vào cửa, lời này của anh vừa nói xong, còn chưa nghe thấy con gái đáp lại, Thẩm Yến đã bước vào, vừa lúc nghe được những lời này.
Thẩm Yến: "..."
Nửa tiếng trước cậu đã rời giường, lúc này rửa mặt xong đợi trong nhà gần mười phút, cũng không đợi được Lạc Thư Nhan đến ăn sáng, liền biết cô lại đang nằm ỳ, thế là cậu tới thúc cô rời giường, nào biết được lại nghe thấy chú Lạc nói câu mà đại bộ phận phụ huynh sẽ không bao giờ nói.
Tròn mắt ngơ ngác.
Cậu rất im lặng, thấy chú Lạc còn có tiếp tục khuyên Lạc Thư Nhan hôm nay đừng đi học, cậu vội vàng nói: "Chú Lạc, thế này không được đâu."
Lúc này Lạc Thiên Viễn mới chú ý tới Thẩm Yến không biết vào từ lúc nào, anh cúi đầu nhìn đầu củ cải này, "Cái gì không được?"
"Chú không được khuyên Lạc Thư Nhan không đi học."
Thẩm Yến một năm này bắt đầu nói nhiều hơn, nhưng chỉ giới hạn trước mặt người quen.
"Cậu ấy không bị ốm, cũng không có chỗ nào không thoải mái, thời tiết bên ngoài cũng không đến mức không ra nổi cửa, vì sao cậu ấy lại không đi học được ạ."
"Hầu hết mọi người đều đã dậy đi học,con trai của cô giáo Tôn trên lầu sáu năm nay học năm ba cấp ba, anh ấy còn phải dậy sớm tự học, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường đi học."
Lạc Thiên Viễn: "... Đây không phải là cấp ba sao, hiện tại Thư Nhan mới học lớp một, bài tập không nhiều, không liên quan lắm."
Thẩm Yến: "Không phải vấn đề chương trình học, là vấn đề về thái độ học tập. Lạc Thư Nhan rất thông minh, thành tích học tập cũng rất tốt, chỉ khi cậu ấy lười biếng một lần, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sau đó có lẽ sẽ không đuổi kịp. Tất cả mọi người đang cố gắng học tập, chỉ có cậu ấy bởi vì nằm ỳ không đi đi học, đợi đến lúc thi chuyển cấp, có lẽ cậu ấy sẽ vì điểm số không như ý mà thi vào trường trung học cơ sở không tốt."
Thẩm Yến: "Không thi được vào trung học cơ sở tốt, thì cũng không có khả năng thi đậu trường cấp ba trọng điểm, nếu là thi không đậu trọng điểm cao trung, không thể vào được một trường trung học trọng điểm. Với thái độ chểnh mảng trong học tập của cậu ấy, có lẽ cuối cùng cậu ấy sẽ không đậu vào một trường đại học tốt, nếu không đậu vào một trường đại học tốt, cậu ấy sẽ không tìm được một công việc phù hợp..."
Thì sẽ không có lương cao, Lạc Thư Nhan đừng có mong sau này cậu sẽ tiếp tế cho cậu ta!
Nhiều nhất cậu chỉ có thể mua chút đồ ăn cho cậu ta.
Lời cậu còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra.
Lạc Thư Nhan đầu tóc rối bời, mặc áo ngủ màu hồng lông mềm như nhung, một cái ngáp: "Đủ rồi, Thẩm Yến, cậu là Đường Tăng à?"
Cô nghe thấy Thẩm Yến nói liên tiếp như vậy liền đau đầu.
Giống như hôm nay nếu cô không rời giường đi học, cô cũng chỉ có thể giống như con cá muối không lật nổi người ấy.
Rõ ràng cô mới sáu tuổi, bị tên nhóc này nói đến độ có cảm giác nguy cơ!
Có trời mới biết khoảng cách đến lúc cô thi đại học còn bao nhiêu năm!
Lạc Thiên Viễn vui vẻ xoa đầu Thẩm Yến, "Cháu nghiêm khắc hơn chú nhiều, nhưng Thẩm Yến à, bây giờ cháu không có con gái, chờ đến khi cháu có con gái, có lẽ còn không nghiêm khắc bằng chú."
Thẩm Yến không tin.
Cậu còn lâu mới biến thành một ba ba không có ranh giới như thế.
"Tốt, hôm nay dậy hơi muộn, Thư Nhan con nhanh đi rửa mặt đi, chờ ăn sáng xong ba ba sẽ lái xe đưa mấy đứa đi học, hẳn là sẽ không đến trễ."
Lạc Thiên Viễn nghĩ, vẫn quyết định tìm lại uy nghiêm của ba ba, cố ý xụ mặt nói: "Nhưng hôm nay Thẩm Yến nói không sai, thái độ học tập là chính, Thư Nhan, sau này không thể nằm ỳ nữa, phải dậy sớm."
Lạc Thư Nhan đau khổ gật đầu.
Cô cũng muốn dậy sớm lắm, nhưng mấu chốt là không làm được.
Lạc Thiên Viễn lại chớp mắt nhìn con gái, "Được rồi, có thể nằm ỳ năm phút, chỉ năm phút, không thể nhiều hơn nữa."
Lạc Thư Nhan lắc lắc đầu, "Con chỉ hi vọng mùa đông qua nhanh một chút, hoặc là nghỉ đông mau đến."
Thẩm Yến đối với hành vi rời giường của Lạc Thư Nhan hết sức hài lòng, không khỏi gật đầu nói: "Chúc mừng cậu, lại gần thêm một bước tới đại học tốt"
Lạc Thư Nhan: "..."
Đến cùng là cô xuyên không hay là cậu ta xuyên không thế.
Cậu ta chả giống nhóc con bảy tuổi gì cả, làm gì có bé bảy tuổi nào hở tý lại treo đại học lên miệng thế chứ?
–
Tống Triều Dương rất để bụng chuyện của Tống Vãn Tình, không có chút xíu nào là lo lắng của anh trai với em gái mình, mà là lo lắng cho lợi ích cá nhân của mình.
Anh ta biết điều kiện của em gái tốt, dung mạo xinh đẹp, là học sinh đạt thành tích cao, vừa đi du học về, với điều kiện này thì dù mục tiêu xem mắt sau này không phải thiếu gia của xí nghiệp tỉnh thành kia, nhưng cũng có thể trèo cao nổi thành phố Bắc Kinh kia.
Anh ta cho rằng anh với em gái mình cùng một mẹ sinh ra, lợi ích của anh con bé cũng nên quan tâm nhất mới phải, dù sao sau anh ta sống tốt, con bé mới có thể trôi qua tốt, đáng tiếc đứa em gái này mấy năm nay bị người trong nhà chiều đến mức không biết trời cao đất rộng, cũng nhìn không rõ hiện thực, vậy mà ở bên một tên một nghèo hai trắng, ngoại trừ mặt cũng không còn chỗ nào tốt, thậm chí vì tên nghèo kia, không để ý tới đối tượng nhà sắp xếp.
Chuyện này dù cho ba ba không mở miệng, anh cũng sẽ ra mặt giải quyết tốt.
Nhưng Tống Triều Dương cũng không phải bao cỏ không có đầu óc, không thể ra tay từ phía em gái, con nhóc này được chiều đến vô pháp vô thiên rồi, người trong nhà càng ngăn cản, con bé càng chống đối, đối phó từ Lạc Thiên Viễn lại không tốn sức.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, Tống Triều Dương không cần phí bao nhiêu tâm tư, liền nghĩ được một biện pháp giải quyết hoàn hảo.
Đàn ông coi trọng cái gì nhất? Là tự tôn, vậy anh ta liền đánh vỡ lòng tự trọng của Lạc Thiên Viễn. Để cho hắn ta sau này nhìn thấy người nhà họ Tống là phải tránh xa.
Tống Triều Dương có chủ ý, liền không trì hoãn nữa, yêu cầu tài xế lái một chiếc xe nhập khẩu mới nhất, đắt tiền nhất trong ga ra ra.
Lái xe tới cửa công ty vận chuyển của Lạc Thiên Viễn, không đầy một lúc sau, Tống Triều Dương liền thấy Lạc Thiên Viễn từ bên trong ra.
Bình tĩnh xem xét, Lạc Thiên Viễn người này cho dù là vẻ ngoài hay bối cảnh, đi trong đám người cũng hấp dẫn không ít người chú ý.
Trước đó Tống Triều Dương thăm dò được anh ta tốt nghiệp từ đại học danh tiếng, mặc dù không muốn để ý nhưng anh cũng có chút tôn trọng, nào biết được điều tra thêm lại khiến người ta thất vọng, êm đẹp làm sinh viên không phát triển ở thành phố lớn, trái lại lại về quê làm một nhân viên bình thường, tiền lương tháng một nghìn tệ nghe có vẻ không tệ, nhưng đối với người nhà họ Tống bọn họ mà noi, một nghìn tệ thì tính là cái gì? !
Vãn Tình bây giờ còn chưa kết hôn, không biết môn đăng hộ đối quan trọng thế nào, nếu thật sự để con bé gả cho một người bình thường làm mẹ kế trải qua quãng thời gian củi gạo dầu muối, con bé nhất định sẽ bị điên. Bây giờ tình thâm nghĩa nặng thủy chung, chờ khi thật sự bước vào cuộc sống hôn nhân lông gà vỏ tỏi mới biết thế nào là trăm sự bi ai của vợ chồng nghèo.
Hôm nay Lạc Thiên Viễn chuẩn bị đón con gái tan học, nào biết được còn chưa đi đến bên cạnh xe, liền nhìn thấy một người đi về phía anh: "Là Lạc tiên sinh sao?"
Lạc Thiên Viễn chần chờ một chút, "Ừ."
"Tiên sinh nhà tôi muốn hẹn anh uống trà." Lái xe nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Tiên sinh nhà tôi là anh trai của tiểu thư Vãn Tình."
Lạc Thiên Viễn cũng không nghĩ gì nhiều, từ sau lần anh nói rõ với Tống Vãn Tình, hai người không tiếp tục gặp mặt, vậy liền coi như kết thúc, hiện tại sao anh trai Tống Vãn Tình lại tìm anh? Chẳng lẽ Tống Vãn Tình đã xảy ra chuyện gì?
Dù sao cũng là cô gái mình từng thích, Lạc Thiên Viễn chỉ do dự chỉ trong chốc lát, liền đi theo.
Tướng mạo Tống Triều Dương nhã nhặn, gặp mặt Lạc Thiên Viễn cũng chỉ lên tiếng chào khách khí, mãi cho đến khi hai người đến quán trà đối diện công ty, lúc này Tống Triều Dương mới nói: "Lạc tiên sinh, hẳn là anh đã biết, nhà tôi cũng chỉ có mỗi Vãn Tình là con gái, phụ huynh trong nhà đều vô cùng yêu thương con bé, cho nên đều đồng ý với tất cả mọi yêu cầu của con bé, con bé muốn cái gì, đều có người nghĩ biện pháp cho con bé, trước đó cha mẹ tôi giới thiệu cho Vãn Tình một đối tượng môn đăng hộ đối, đáng tiếc Vãn Tình không thích cậu ta, sau đấy tôi cũng nhìn ra trong lòng con bé có người khác."
Lạc Thiên Viễn không biết Tống Triều Dương muốn nói gì, liền giữ im lặng chờ nghe tiếp.
"Tôi cũng chỉ có một đứa em gái này, nếu biết con bé có người thích, đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng con bé không tiếp tục thích người kia nữa, thấy con bé đau lòng, trong lòng tôi cũng không chịu nổi, chỉ là người lớn trong nhà cũng rất thất vọng, nói con bé không gánh vác trách nhiệm của thế hệ này, suy nghĩ của tôi cũng giống họ, dốc sức cho sự nghiệp là chuyện của đàn ông, là chuyện của người làm anh trai là tôi, em gái của tôi chỉ cần sống vui vẻ là được, những thứ khác không quan trọng."
Tống Triều Dương nói đến phi thường cảm động, chỉ là biểu hiện của Lạc Thiên Viễn lại rất bình thản.
"Tôi thương lượng với ba mẹ một chút, suy nghĩ một biện pháp tốt, cho nên hôm nay liền đến quấy rầy anh, là như vậy, Vãn Tình con bé được nuông chiều từ bé, ăn dùng mặc ở đều là tốt nhất, tôi cũng không đành lòng để con bé sau khi kết hôn phải ở ký túc xá, còn phải bôn ba vì củi gạo dầu muối, Lạc tiên sinh, chỉ cần anh đồng ý đến nhà tôi ở rể, bên phía ba mẹ tôi sẽ nghĩ cách để họ đồng ý. Bạn khuê mật của Vãn Tình tương lai gả cho người hẳn cũng không phú thì quý, vì để cho con bé không đến mức cắt đứt liên lạc với bạn bè, tôi đề nghị anh bỏ việc ở cônh ty này, đến công ty nhà tôi, anh yên tâm, tôi nhất định sắp xếp cho anh một vị trí tốt."
"Sau khi hai đứa cưới xong thì đến ở với bọn tôi, tôi nghe nói anh có con gái... Kỳ thật trong nhà của chúng tôi cũng rất thích trẻ con, chỉ là..."
Tống Triều Dương còn chưa nói hết, liền nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện ôn tồn lễ nghĩa cắt ngang anh, mỉm cười nói: "Tống tiên sinh, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi."
Trên mặt Lạc Thiên Viễn vẫn mang theo ý cười xa cách: "Tôi với Tống tiểu thư chỉ là bạn bè bình thường, đã lâu không gặp mặt, trước kia cũng chưa từng ở bên nhau, hiện tại không có, tương lai càng sẽ không ở bên nhau, cho nên lệnh tôn yên tâm."
Tống Triều Dương: "..."
Anh ta còn chưa nói xong đâu.
Mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, hay lòng tự trọng của Lạc Thiên Viễ này còn lớn hơn anh tưởng, ngay cả mấy lời vô dụng cũng không nghe nổi?
Chẳng lẽ từ đầu tới đuôi là Vãn tình cạo đầu gánh một đầu nóng?