Chương 46

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:05

Thẩm Yến mang theo Lạc Thư Nhan đứng tại cửa khách sạn, nhớ tới lúc nãy trong lòng vẫn còn sợ. Cậu nghiêng đầu, thấy Lạc Thư Nhan như đang suy tư điều gì, lại không khỏi hỏi: "Thật sự không đụng đến cậu à?" Sợ Lạc Thư Nhan không dám nói thật ra, liền bổ sung thêm một câu, "Đừng sợ, chú Lạc với ma ma của mình sắp tới rồi, với lại chuyện kia cũng không phải lỗi của cậu, cậu không cần sợ." Lúc này Lạc Thư Nhan mới từ trong trầm tư lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu, "Thật sự không đụng tới mình mà, mình không có lừa cậu, chỉ là mình cảm thấy chú vừa nãy có chút kỳ quặc." "Biến thái đều rất kỳ quặc, người bình thường sẽ không thể hiểu nổi bọn họ đâu." Sắc mặt Thẩm Yến vẫn rất khó coi. Lạc Thư Nhan chần chờ một chút, nói: "Mình cảm thấy chú ấy không phải biến thái. Không giống loại người này, không biết vì sao mình lại cảm thấy hình như chú ấy rất khó chịu." Cô khi còn bé là bé đáng yêu tinh xảo, hiện tại vẫn chưa thoát vẻ ngây thơ, nhưng ở phương diện vẻ ngoài vẫn rất chói mắt. Những năm này cô cũng đã gặp phải mấy người lớn biến thái kia, bọn họ phần lớn hèn mọn lại nhát gan, chỉ có dục vọng để lộ trong đôi mắt là không thể lừa được người khác, thỉnh thoảng cô cũng sẽ thấy mấy người có ánh mắt như vậy nhìn cô, cũng may cô có ý thức bảo vệ bản thân, mỗi ngày đi học tan học đều đi chung Thẩm Yến, nhà cách trường học lại gần, thêm ba ba thường xuyên lái xe đến đón cô tan học, cho nên ngoại trừ lần bị ông của bạn học động chạm ra thì cô cũng không gặp phải chuyện gì không tốt nữa. Vừa rồi chú kia thoạt nhìn có vẻ rất kỳ quái, còn muốn đưa tay chạm vào đầu cô, nhưng cô có thể thấy trong ánh mắt của chú ấy không có bất cứ ý định muốn gây bất lợi cho cô. Thế nhưng là. . . Đều là người xa lạ, vì sao chú ấy lại muốn sờ đầu mình nhỉ? Thẩm Yến: "Người ta cũng không khắc hai chữ biến thái lên mặt, dù sao sự tình hôm nay cần phải cảnh giác, cậu phải thế, mình cũng vậy, mình không nên để cậu đi một mình đến wc." Lạc Thư Nhan nghe lời này trong lòng thấy ấm áp, "Cũng không sao mà, chẳng qua là điện thoại của dì kia rơi trên bồn rửa tay, mình nhìn thấy, không phải lúc nào cũng gặp trường hợp như vậy đâu." Thẩm Yến không phải người thích xen vào chuyện của người khác. Nhưng chuyện nhặt được của rơi trả lại người mất này các giáo viên vẫn luôn nhắc nhở, vấn đề này đặt trên người cậu chắc chắn cậu cũng cầm lấy chạy đi trả lại. Vốn dĩ cậu đã nghĩ xong nên nói gì với Lạc Thư Nhan rồi, nhưng lại sợ mình diễn đạt không đúng, sẽ cho cô hiểu sai ý. "Ừm, vậy thì phải làm gì?" Thẩm Yến cũng đang suy nghĩ vấn đề này. Nếu sau này lại gặp phải trường hợp này thì nên làm thế nào. Lạc Thư Nhan lại nhanh chóng nghĩ ra ý kiến rất hay: "Nếu như đang ở khách sạn, chúng ta liền đem điện thoại trực tiếp giao cho lễ tân, nếu như ở bên ngoài, liền đem đồ vật đến đồn công an!" Thẩm Yến nói, "Cái này tốt, dù sao thì sau này chúng ta nhặt được đồ, không nên đuổi theo, mình nghe nói, chiêu trò của bọn buôn người bây giờ ngày càng tinh vi, khó lòng phòng bị." Lạc Thư Nhan nghe thấy ba chữ bọn buôn người này liền tê cả da đầu, trong lúc hai đứa bé thảo luận chuyện này, một cỗ màu đen xe dừng ở cửa khách sạn, Lạc Thiên Viễn ngồi ở vị trí cạnh tài xế quay kính xe xuống, gọi bọn họ: "Lên xe đi." Buổi trưa bọn họ đến một nhà hàng hải sản ăn cơm. Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến đều thích ăn hải sản, Thẩm Thanh Nhược không để ý mình ăn được bao nhiêu, trái lại lại không ngừng tay bóc hải sản cho hai đứa trẻ, nhìn khuôn mặt thỏa mãn của hai bé con, trong lòng cô cũng vui vẻ. Xích Thành với Ninh Thành đều không tiếp giáp với biển, hải sản được chở từ nơi khác tới, sao có thể tươi như ở đây. "Đợi chút nữa cơm nước xong xuôi, về khách sạn nghỉ ngơi một lúc rồi trả phòng. Buổi tối không ở đấy nữa." Lạc Thiên Viễn cười, "Bên này còn có chút ầm ĩ, phong cảnh cũng không đẹp lắm, Thư Nhan, chú Tống con có người quen ở Hồng Kông, người quen của chú ấy có một căn biệt thự ở vịnh Tinh Nguyệt, tạm thời cho chúng ta mượn ở hai ngày, nghe nói biệt thự kia cách biển cũng không xa, ngày mai mang hai đứa ra bờ biển chơi, sinh nhật của Thư Nhan cũng tổ chức trong biệt thự." Chỉ có Thẩm Thanh Nhược với Tống Tiền Tiến biết, biệt thự ở vịnh Tinh Nguyệt là do Lạc Thiên Viễn mua. Bọn họ đều tưởng hai đứa bé không biết gì. Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến lại liếc nhau một cái. Nửa đường Lạc Thư Nhan muốn đi phòng rửa tay, Thẩm Yến cũng muốn đi theo, chuẩn bị đứng ở cửa phòng rửa tay đợi cô. Lạc Thư Nhan hạ giọng, tò mò hỏi Thẩm Yến: "Cậu nói xem, biệt thự ở vịnh Tinh Nguyệt mà ba ba mình bảo kia liệu có phải nhà của mình không?" Thẩm Yến nghĩ nghĩ: "Có khả năng. Nếu như là ở nhờ nhà bạn, mình cảm thấy chú Lạc sẽ không tổ chức tiệc sinh nhật ở đấy đâu. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của mình, không chắc sẽ đúng." Lạc Thư Nhan vui vẻ mỉm cười. Trong lòng đắc ý, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng khi nghe thấy ba ba mua được biệt thự ở Hồng Kông cô liền vui đến mức muốn nhảy cao 3m. Thấy bộ dạng hưng phấn này của Lạc Thư Nhan, Thẩm Yến cũng thèm nhìn, "Phòng ở mà thôi, sao phải vui thế chứ?" Lạc Thư Nhan hừ nhẹ, "Đấy là do bây giờ cậu chưa có tiền, nếu cậu có tiền, cậu nhất định sẽ muốn đi mua một bộ phòng, lén nói cho cậu biết nè, mình cảm thấy phòng ở sau này nhất định rất đắt." Thẩm Yến: ". . ." Hai người từ phòng rửa tay trở lại phòng khách, ba người lớn đang nói chuyện, Tống Tiền Tiến nói đến trong nhà có cháu gái bên ngoại đang học cấp 3, đang đau đầu vì chuyện thi đại học, thấy Lạc Thư Nhan, lại dùng khuỷu tay đụng Lạc Thiên Viễn bên cạnh, "Dứt khoát nghĩ biện pháp để Thư Nhan đến Hồng Kông đi học đi, sau này đại học Hồng Kông cũng rất tốt, dù sao. . ." Ở Hồng Kông cũng có một căn biệt thự. Chỉ là lời này anh lại không dám nói. Lạc Thiên Viễn còn chưa nói tiếp, Thẩm Yến vừa ngồi xuống liền nói: "Cậu ấy sẽ không thi đại học Hồng Kông, sau này bọn cháu sẽ cùng thi Thanh Hoa." Tống Tiền Tiến kinh ngạc nhìn Thẩm Yến. Vừa rồi anh chỉ tiện miệng nhắc một chút, dù sao bé con còn chưa lên cấp 3 nhắc đến thi đại học vẫn còn quá sớm. Nào biết được hai đứa bé này đã nghĩ xong nên thi đại học nào rồi? ? Trẻ nhỏ bây giờ đều như vậy sao? Người trong cuộc Lạc Thư Nhan không hiểu gì: . . . ? Chúng ta nói xong lúc nào thế? Dưới cái nhìn của Thẩm Yến, cuối cùng cô cũng nhớ tới một chuyện nhỏ. Khoảng hai tháng trước, anh trai lầu trên muốn thi đại học, thành tích rất tốt, là chuẩn bị thi đại học Bắc Kinh, nhìn thấy bọn họ tan học, cũng thuận miệng khích lệ bọn họ một chút, bảo họ cố gắng mỗi ngày học giỏi vươn lên, sau này cũng thi đại học Bắc Kinh. Sau khi về đến nhà, Thẩm Yến hỏi cô, sau này muốn thi đại học nào. Sao cô biết được chứ. Rõ ràng còn chưa thi lên cấp 2 xong đâu, ai lại đi nghĩ chuyện xa xôi như thi đại học chứ, cô liền thuận miệng lên tiếng. Lúc ấy Thẩm Yến nói, về sau thi Thanh Hoa đi, Thanh Hoa tốt.. . . Chẳng lẽ một đoạn đối thoại như thế, liền khiến Thẩm Yến cho là bọn họ đã bàn xong với nhau thi Thanh Hoa rồi? ? Cô cũng không muốn cho mình áp lực lớn như vậy, Thanh Hoa là trường nào chứ, kia là căn cứ của học thần đấy. Mặc dù thành tích của cô cũng tốt, nhưng vẫn tự biết rõ, trường học giống như Thanh Hoa, độ khó đối với cô mà nói vẫn rất cao, thành tích hiện tại tốt không có nghĩa là thành tích cấp 2 cấp 3 cũng sẽ tốt. Lạc Thư Nhan lập tức bổ sung một câu: "Cậu thi Thanh Hoa, mình sẽ nướng bột mì ha." Thẩm Yến khinh bỉ nhìn cô: "Lạc Thư Nhan, chí hướng của cậu còn nhỏ hơn lỗ kim." Nói xong lời này, cậu lại nhìn về phía Lạc Thiên Viễn, "Chú Lạc, chú yên tâm đi, cháu nhất định sẽ khiến cho Lạc Thư Nhan thi Thanh Hoa với cháu." Lạc Thiên Viễn cảm thấy lời này có chút quái lạ. Nhưng cũng biết đứa nhỏ Thẩm Yến này thường xuyên nói chuyện như người lớn, anh cười cười, "Được thôi, trước tiên chúc hai đứa đều đỗ Thanh Hoa." Lạc Thư Nhan: ". . . ?" – Sau khi về khách sạn, Thẩm Yến tìm tới cơ hội nói với Thẩm Thanh Nhược: "Ma ma, bao giờ về mẹ đăng lý lớp học võ cho con đi, con muốn học võ." Thẩm Thanh Nhược khó nén kinh ngạc, "Học võ? Vì sao?" Kỳ thật, mấy năm nay lúc Lạc Thư Nhan học dương cầm với vũ đạo, Thẩm Thanh Nhược cũng đăng lý lớp thư pháp cho Thẩm Yến. Nhưng Thẩm Yến cũng không hứng thú lắm với cái này, đây là lần đầu tiên thằng bé chủ động đề xuất muốn đăng lý lớp học võ. . Thẩm Yến cũng không muốn nói lý do thực sự Chuyện xảy ra ở khách sạn hôm nay cậu đã thương lượng xong với Lạc Thư Nhan rồi, ai cũng không nói, miễn cho người lớn lại lo lắng. "Chỉ là con muốn học võ thôi." Thẩm Yến nghĩ thầm, không học chút công phu quyền cước, sau này gặp phải tình huống này cũng không biết nên bảo vệ Lạc Thư Nhan ra sao. Thẩm Thanh Nhược từ trước đến nay đều đáp ứng tất cả như cầu của con trái, huống chi đây cũng là chuyện tốt, liền không có hỏi nhiều nữa, "Được, chờ chúng ta về mẹ sẽ đi xem thử xem có võ quán nào tốt không." Thẩm Yến thở dài một hơi, còn nói: "Tốt nhất nên để Lạc Thư Nhan cũng đi học với con." Thẩm Thanh Nhược cười, "Vậy phải xem con bé có đồng ý không nha, hiện tại con bé vừa phải học dương cầm lại vừa học vũ đạo, chỉ sợ không có thời gian." Vấn đề này, Thẩm Yến rơi vào trong trầm tư. Sau khi lên cấp 2, áp lực học tập nhất định lớn hơn lúc học tiểu học, Lạc Thư Nhan học dương cầm với vũ đạo mấy năm liền nên chắc chắn sẽ không gác lại như vậy, nhưng cậu ấy chỉ học hai môn này đã rất bận, nào có thời gian rảnh đi học võ? Thôi cậu học vậy, cũng giống nhau cả. Thẩm Thanh Nhược thấy con trai cau mày đang tự hỏi, không khỏi lắc đầu. Lúc nhỏ con trai còn có mấy phần giống cô, hiện tại ngược lại không còn giống lắm nữa, nhưng vẻ ngoài của thằng bé cũng không quá giống người kia. Trong trí nhớ, dáng vẻ của con trai hình như càng giống người ông đã qua đời của Lục Hành Sâm hơn, cô cũng không gặp được ông mấy lần, chỉ thấy dáng vẻ lúc còn trẻ của ông trên album ảnh của Lục Hành Sâm. Bây giờ lại nghĩ đến chuyện liên quan tới người kia, đã không còn đau lòng như lúc đầu, chỉ còn lại chút gợn sóng ở sâu trong nội tâm, cuối cùng bình tĩnh lại. Tiếc nuối duy nhất là, lần đầu tiên yêu một người lại có kết quả như vậy, khiến cho cô sau này không còn dũng cảm để tiếp nhận một tình cảm khác. – Lục Hành Sâm chạy suốt đêm tới Hồng Kông, đêm qua không ngủ chút nào, sau khi Diệp Như Thu về, anh cũng về phòng, cuối cùng không chịu nổi mệt mỏi của cơ thể mà chìm vào giấc ngủ. Lần này, anh mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất ngắn. Trong mơ Thẩm Thấm vẫn là bộ dạng trong trí nhớ, cô đi tới bên anh, bụng dưới hơi cao lên, cô ai oán nhìn anh, chất vấn anh tại sao lại muốn để người khác thay thế vị trí của cô. Anh kinh hoảng không thôi, cực lực giải thích với cô anh không có, nhưng cô không nghe, vẫn rời xa anh như cũ. Lục Hành Sâm giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ, trên trán toát ra một lớp mồ hôi, hô hấp anh dồn dập, không biết qua bao lâu mới bình tĩnh lại, những năm gần đây, anh cũng không thường xuyên mơ thấy cô, lần cuối mơ thấy cô là hai năm trước. Anh bóp sống mũi, lại nhớ tới bụng dưới của cô trong mơ, lại liên tưởng đến bé gái đeo kẹp tóc có đá melody hôm nay. Một suy nghĩ hoang đường chợt nảy ra trong đầu anh, làm sao cũng thoát không nổi.. . . Anh cầm điện thoại lên, do dự hồi lâu mới gọi điện cho bạn ở Hồng Kông: "Tôi muốn nhờ anh một chuyện, giúp tôi tra một người, có lẽ camera ở khách sạn tôi đang ở sẽ có, tại cửa nhà hàng, hôm nay tôi có gặp một bé gái, nhìn xem có phải con bé ở khách sạn này không, ở với ai, quan hệ như thế nào." – Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Yến ở chung một phòng, hai người ở trong phòng đợi gần nửa giờ, Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thư Nhan vẫn chưa chuẩn bị xong. Cuối cùng Lạc Thiên Viễn quyết định mang theo Thẩm Yến trả phòng đến bãi đỗ xe trước, bọn họ chờ hai người ở cửa khách sạn. Thẩm Thanh Nhược là người thích chưng diện, trước kia do điều kiện không đủ, từ sau khi hai nhà đến Xích Thành cô cũng chính thức trở thành một mỹ nữ tri thức, cô đặc biệt quan tâm hình tượng bên ngoài. Bình thường cô đã rất đẹp, khí chất dịu dàng, năm tháng đối xử với cô rất hiền hòa, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu sáng, mảy may không nhìn ra cô đã hơn ba mươi tuổi. Cô đang vẽ lông mày, Lạc Thư Nhan một tay chống cằm ngơ ngẩn nhìn cô, khen: "Cô Thẩm, cô thật đẹp nha." Thẩm Thanh Nhược nghe vậy động tác trong tay dừng lại, nghiêng đầu nhìn con bé: "Con đẹp hơn cô nhiều, hiện tại con còn nhỏ, chờ sau này con lên cấp 2 cấp 3 rồi, sẽ càng đẹp hơn, dù sao cô cũng chưa thấy bé gái nào đẹp hơn Thư Nhan của chúng ta nha." Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thư Nhan đỏ lên. Cô thấy rất hứng thú với đồ trang điểm của Thẩm Thanh Nhược, nhưng cô còn nhỏ, bé gái giống như cô đều thích mặt mộc, cô cũng không tiện biểu hiện thích son môi. Thế nhưng đồ trang điểm thật sự rất thần kỳ nha, tựa như ma pháp, có thể khiến cho người trang điểm đẹp hơn trong nháy mắt. Thẩm Thanh Nhược cười, "Cô vẽ lông mày cho con lông mày nhé, tết lại tóc cho con nữa, thế nào?" Con gái luôn thích chưng diện, Lạc Thư Nhan thích chưng diện nhất. Cô không ngừng gật đầu đồng ý. Lông mày Lạc Thư Nhan rất đẹp, Thẩm Thanh Nhược chỉ tô lại một lớp nhạt nhạt. Lại tết lại tóc cho con bé, Thẩm Thanh Nhược có một đôi tay khéo léo, bình thường cô cũng thích xem sách làm tóc, nhưng lại sinh con trai, tay nghề tốt lại không có đất dụng võ, mãi đến mấy năm trước cô thành hàng xóm của Lạc Thiên Viễn, liền thường xuyên giúp Lạc Thư Nhan buộc tóc, cũng coi như tìm được niềm vui. Trước khi Thẩm Thanh Nhược tiếp nhận nhiệm vụ chải tóc buộc tóc này, đều do vú em tân thủ Lạc Thiên Viễn buộc cho Lạc Thư Nhan. Ba ba buộc tóc đương nhiên không đẹp, nhưng Lạc Thiên Viễn chắc chắn không phải ngoại lệ kia. Trước kia Lạc Thư Nhan bị Lạc Thiên Viễn nghịch tóc rất đau, anh buộc rất chặt, buộc tóc hai bên đến mức mí mắt Lạc Thư Nhan cũng cao lên. Lạc Thư Nhan rưng rưng nước mắt xoa da đầu, thế nhưng không có cách nào khác, cho dù cô có tư duy của học sinh cấp 2, nhưng phản ứng thân thể vẫn là trẻ nhỏ, cô không buộc được tóc, mãi đến khi Thẩm Thanh Nhược lần đầu tiên giúp cô buộc tóc, mỗi lỗ chân lông trên da đầu cô đều vui vẻ hân hoan, cuối cùng cũng tránh được "Vận mệnh bi thảm" tuổi còn nhỏ đã bị rụng tóc. Lúc hai người dọn dẹp rời phòng, đã vượt quá thời gian hẹn của Lạc Thiên Viễn. Nhưng hai người đều không ý thức được việc đến muộn, vẫn không vội vã. Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Yến chờ dưới tầng hình như cũng đã quen, Lạc Thiên Viễn nhìn thấy đối diện khách sạn có hàng bán bánh nếp, liền dừng xe ở chỗ đậu xe, mang theo Thẩm Yến đến đối diện mua bánh gạo nếp. Thẩm Yến cũng không có lời oán giận nào, nếu như ma ma với Lạc Thư Nhan thật sự xuống đúng giờ thì cậu mới bất ngờ ấy. Cũng không biết con gái bận làm gì, rõ ràng mấy phút là có thể chuẩn bị xong, nhưng họ lại có thể kéo dài đến nửa tiếng. Thẩm Thanh Nhược mang theo Lạc Thư Nhan đến lễ tân trả phòng. Lạc Thư Nhan đêm qua ngủ không ngon, lúc Thẩm Thanh Nhược tắm rửa, cô lại tìm đường chết xem một chương trình, ở Hồng Kông cũng có kênh truyền hình nói về mấy hiện tượng ma quái, bối cảnh rất thật, âm nhạc phụ họa càng khiến cho da đầu run lên, nhưng. . . Đáng chết ở chỗ là càng sợ lại càng muốn xem, cô xem một lúc liền không chịu được nữa, buổi tối trợn tròn mắt không dám ngủ, nếu không phải cô Thẩm nằm bên cạnh cô, có lẽ cô sẽ không dám ở lại khách sạn này. Lúc này buồn ngủ, Thẩm Thanh Nhược cũng nhìn thấy con bé mệt mỏi, liền đưa tay ôm lấy con bé, để đứa bé dựa vào mình, nhẹ nhàng nói: "Con dựa một lúc đi, đợi chút nữa lên xe ngủ. Trả phòng không có nhanh như vậy." Lạc Thư Nhan dứt khoát hai tay ôm eo Thẩm Thanh Nhược, nhớ nhung cọ cọ, "Ưm, mệt quá." Thẩm Thanh Nhược bật cười, đưa thẻ căn cước cùng thẻ phòng cho lễ tân. Nhân viên lễ tân còn nhớ lời nhắc của lãnh đạo, đưa một tờ đơn cho Thẩm Thanh Nhược, trên mặt lễ phép mỉm cười nói: "Tiểu thư, làm phiền cô điền vào tờ đơn này, chúng tôi bên này hiện đang có hoạt động, nhằm vào các gia đình, hai ngày nữa sẽ có rút thưởng, nếu như rút trúng cô, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại báo cho cô tới lĩnh thưởng." Thẩm Thanh Nhược thuận miệng hỏi: "Rút thưởng gì?" Nhân viên lễ tân cười, "Là vé vào công viên Hải Dương, nếu như rút trúng cô, chúng tôi sẽ đưa hai tấm vé vào cửa." Thẩm Thanh Nhược cũng biết rất nhiều người đến Hồng Kông đều đến công viên Hải Dương. Cô biết vận khí của mình không có tốt lắm, nhưng lúc này cũng chỉ thuận tay điền một tờ giấy, cô cũng không nghĩ nhiều như như vậy, nhận bút bi của nhân viên lễ tân bắt đầu điền. Mục sinh nhật của trẻ con này, cô theo thói quen điền sinh nhật hàng năm của Thẩm Yến. Vốn là muốn đổi, nhưng nghĩ lại, Thư Nhan với con trai cũng chỉ cách nhau nửa năm, không có vẫn đề gì nên cũng lười sửa lại. Thông tin cần điền trên tờ đơn không nhiều, ngoại trừ tên với số điện thoại của cô, cũng chỉ có ngày tháng năm sinh của trẻ nhỏ, giống như tờ đơn mà nhân viên tiêu thụ phát trên đường. Thẩm Thanh Nhược điền tờ giấy xong liền giao cho nhân viên lễ tân. Nhân viên lễ tân lại nhìn một chút Lạc Thư Nhan ủ rũ cau mày, cười nói: "Da hai mẹ con đều rất trắng nha, rất xinh đẹp." Thẩm Thanh Nhược sững sờ, nhưng cũng chỉ cười cười, cũng không có mở miệng giải thích hiểu nhầm này. Trước kia cô mang theo Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng đi mua quần áo, nhân viên bán hàng cũng tưởng nhần cô với Thư Nhan là mẹ con, bởi vì quan hệ rất thân mật, lúc đầu cô còn giải thích, bị hiểu lầm nhiều lần, cũng cảm thấy giải thích không có ý gì, dù sao sau này cô cũng không gặp lại mấy nhân viên bán hàng này, làm gì mà phải lãng phí miệng lưỡi. Lạc Thư Nhan cũng ha ha ha nở nụ cười. Cô cảm thấy rất có ý tứ, còn có người hiểu lầm cô với Thẩm Yến là song sinh đấy. Cô với cô Thẩm có quan hệ tốt, sau khi cô bắt đầu dậy thì, cũng thường hay đi dạo phố mua đồ lót với cô Thẩm, cô Thẩm còn dạy cô rất nhiều chuyện, những chuyện ba ba không tiện dạy kia cũng nói. "Đi thôi." Sau khi Thẩm Thanh Nhược thành công làm thủ tục trả phòng, liền một tay nắm Lạc Thư Nhan một tay kéo vali hành lý đi đến cửa khách sạn. Nhân viên lễ tân nhìn tờ giấy Thẩm Thanh Nhược điền này cũng thở dài một hơi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, may là tiểu thư này tính tình tốt dễ nói chuyện. Lạc Thiên Viễn cùng Thẩm Yến đã chờ trên xe. Còn chuẩn bị bánh gạo nếp vừa làm xong. Thẩm Yến nói với Lạc Thư Nhan y như lúc trước: "Rất tuyệt, chỉ đến muộn hai mươi phút." Lạc Thư Nhan: ". . ." Cũng không cần như thế. – Thẩm Thanh Nhược trả phòng rời đi không bao lâu, Lục Hành Sâm liền nhận được video với tờ đơn mà bạn tốt gửi. Anh cũng không có lập tức ấn mở video, mà là nhìn chằm chằm tờ đơn kia, mười mấy năm qua đi, nét bút của một người sẽ thay đổi rất nhỏ, chỉ có thể nhìn ra một số manh mối trong nét chư, ví dụ như chữ Thẩm này. Thẩm Thấm viết chữ Thẩm rất đặc biệt, ba nét thì cô luôn viết trước hai nét, cuối cùng đến lúc gần viết xong chữ này mới thêm một nét. Anh nhìn một chút là có thể nhận ra. Lục Hành Sâm lập tức ngừng thở, hai tay run rẩy. Thật sự là anh tới gặp cô, nhưng ai biết được sau khi đến Hồng Kông lại chỉ thấy thế thân Diệp Như Thu mà mẹ anh với Giang Thừa tìm, khi đó cảm xúc có nhẹ nhõm cũng có mơ hồ, như là người đang ngủ trưa, cảm giác ngủ bốn năm giờ đến khi thức giấc lại thấy thế giới xung quanh như trống rỗng. Vào lúc này, lại bắt đầu quay lại đường cũ, khiến anh phát hiện dấu vết cô để lại. Lục Hành Sâm muốn mở video, nhưng lại không dám ấn mở, sợ là cô, càng sợ không phải cô thì hết thảy lại là công dã tràng. Cuối cùng, anh vẫn ấn mở video. Trong khách sạn người đến người đi, đột nhiên trong màn hình xuất hiện một người phụ nữ mang theo một bé gái đi từ thang máy đến quầy lễ tân, cô cúi đầu giống như đang nói gì đó với bé gái, lúc ngẩng đầu lên, khắp khuôn mặt là dáng vẻ tươi cười. Lần nữa nhìn thấy Thẩm Thấm, cho dù là lấy phương thức như vậy, vẫn khiến Lục Hành Sâm như bị sét đánh đến ngơ ngẩn. Mười mấy năm qua, nhiều ngày đêm như vậy, chẳng lẽ không có lúc anh nghĩ cô không còn sống sao? Tuy anh không muốn từ bỏ, có đôi khi anh tình nguyện coi như cô thật sự không có ở đây, đời này cũng đừng để anh tìm thất hài cốt, như vậy, chí ít anh còn có thể lừa mình dối người, giả vờ như cô còn sống trên thế giới này, chỉ là đang trốn tránh anh thôi. Hiện tại cô liền xuất hiện ở trước mặt anh, anh ngoại trừ nhìn qua màn hình này, thậm chí ngay cả hai mắt cũng không dám chớp, sợ đây chỉ là một giấc mộng. Cuối cùng Lục Hành Sâm cũng chú ý tới bé gái bên cạnh cô, đúng như anh đoán, là bé gái đeo kẹp tóc có đá melody anh gặp phải ngày hôm qua. Một lớn một nhỏ vô cùng thân thiết, có thể là bé gái đang làm nũng, ôm eo cô không chịu thả, trên mặt cô tràn đầy thương yêu. Lục Hành Sâm cầm lấy tờ đơn nhìn một chút, nhìn mục ngày tháng năm sinh của đứa bé, cô viết rất rõ ràng, anh cũng đã bắt đầu tính toán, nếu như hết thảy đều là thật, như vậy lúc cô biến mất đã đang mang thai, chỉ là tháng quá ít. Anh không biết, vậy còn cô, có lẽ biết, có lẽ không biết. Liên quan tới ký ức về cô, anh đều nhớ rất rõ ràng, tính toán thời gian, hẳn là một lần kia, một lần kia anh đang nổi giận, bây giờ nhớ lại, rõ ràng anh nổi giận là vì cô ăn cơm với người đàn ông khác, lại vì che giấu cảm xúc thật sự mà khiến cô hiểu nhầm anh nổi giận vì Cố Thiến. Đêm hôm đó, cô nhân lúc anh ngủ, rõ ràng anh nghe thấy tiếng cô khóc nhưng lại không muốn cúi đầu xin lỗi.. . . Lục Hành Sâm nhìn chằm chằm ngày tháng năm kia, hốc mắt nóng lên, tiếp đến là nỗi đau thấu tim. Nhớ tới bộ dạng bé gái nhìn về phía anh ngày hôm qua, trái tim vốn đang trống rỗng của anh bỗng được lấp đầy. Hóa ra cô còn sống. Hóa ra anh với cô có một đứa bé, tại lúc anh không biết, tại nơi mà anh không thấy được, đứa bé kia chậm rãi lớn lên trở thành một bé gái xinh đẹp đáng yêu.