Chương 67

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:19

Sau khi Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cơm nước xong xuôi, cùng đi ra ngoài đến một cửa hàng nhỏ gần khu chung cư dưới ánh nắng chói chang. Quán này đã mở nhiều năm, có cho thuê bán các loại đĩa phim nhựa phim truyền hình, tiện thể cũng bán DVD. Lúc đầu bọn họ đã nói sẽ thuê hai bộ phim hài kịch, nhưng khi Lạc Thư Nhan nhìn thấy giới thiệu mấy bộ phim truyền hình trong quán, trong nháy mắt cô đã không dời bước nổi. Trước đó, cô với cô Thẩm đều đang theo đuổi Đại Trường Kim gần tới trạng thái điên cuồng. . . Lạc Thư Nhan đứng bất động trước đĩa CD của một bộ phim truyền hình. Thẩm Yến đang cúi đầu chọn phim hài kịch, lúc chuẩn bị quay đầu thương lượng với Lạc Thư Nhan nên thuê bộ nào, lại phát hiện Lạc Thư Nhan không đứng bên cạnh. Cậu thả đĩa CD trong tay xuống đi đến bên cạnh, nhìn theo hướng ánh mắt khát vọng của cô, thấy năm chữ « cô dâu mười tám tuổi » này khiến cậu im lặng mấy giây, cậu hỏi cô: "Rốt cuộc cậu muốn xem bộ nào?" Lạc Thư Nhan: "Mình có thể. . ." Có thể thuê bộ phim truyền hình mà nghe tên thôi đã muốn mua này, được không? Cô còn chưa nói xong, Thẩm Yến đã biết cô muốn hỏi cái gì: "Không thể. Đây không phải thứ cậu nên xem." Lạc Thư Nhan: "Thật ra năm nay mình đã mười ba tuổi." "À, hóa ra không phải mười tám tuổi." Thẩm Yến rất không có thiện ý với loại phim truyền hình này, nhất là rất nhiều năm trước trong lúc vô tình, cậu bị ép, không cam tâm tình nguyện phải xem một đoạn ngắn của bộ phim Hàn nào đấy với mẹ cậu và Lạc Thư Nhan: "Cậu thật sự muốn xem?" Lạc Thư Nhan thiếu chút nữa là dính luôn mắt lên poster: "Chẳng lẽ cậu không muốn xem sao?" Cuối cùng, Thẩm Yến vẫn thỏa hiệp, thuê bộ phim truyền hình này với cô. Nhưng rất hiển nhiên, cho dù đối mặt với cô gái mình thích, kiên nhẫn của thiếu niên cũng cực kỳ có hạn. Sau khi cậu nhẫn nại ngồi xem một tập với Lạc Thư Nhan, cậu không chịu nổi nữa, ôm gối ôm dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi. Đến khi Lạc Thư Nhan xem tập 3 mới phát hiện Thẩm Yến đã ngủ, trong phòng khách đang mở điều hoà, là hai mươi sáu độ thoải mái nhất, thiếu niên mặc áo ngắn tay rộng rãi với quần đùi, nhắm mắt lại, lông mi buông xuống thành một cái bóng nhỏ trên mặt. . . Lạc Thư Nhan thấy cậu ôm gối ôm, rón rén đứng dậy, lấy một cái chăn mỏng trong phòng ngủ của cậu, trở lại phòng khách nhẹ nhàng đắp cho cậu. Trong mơ, Thẩm Yến cảm thấy hình như có người đang ôm cậu, nhiệt độ kia khiến cậu nhớ nhung, cậu vô thức cọ xát, vừa vặn gương mặt cọ trúng mu bàn tay Lạc Thư Nhan. Có lẽ do từ nhỏ lớn lên với nhau, nên không mấy khi Lạc Thư Nhan cẩn thận ngắm Thẩm Yến. Lúc người khác nói Thẩm Yến lớn lên rất đẹp trai, thì cô lại không có cảm giác gì, dù sao từ nhỏ đến lớn thứ cô thấy nhiều nhất là khuôn mặt này. Cô nhìn chằm chằm Thẩm Yến, tóc cậu ngắn trông rất gọn gàng chỉn chu. Lông mi rất dài rất cong, sau mùa hè nóng như thiêu đốt này, da của cậu không còn trắng như mùa đông, ngược lại có hơi rám nắng. Giống như cậu đột nhiên trưởng thành, bọn họ cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cùng nhau trải qua xuân hạ thu đông, cô đã quen với việc bất cứ lúc nào cũng thấy cậu. Lúc đầu, cậu chỉ nói muốn cả hai cùng thi Thanh Hoa, sau này lại không nói tiếp, có thể là do không muốn cô chịu áp lực lớn, mà bất tri bất giác, sau khi lên cấp hai cứ nghe thấy người khác đến thi đại học, trường đầu tiên cô nghĩ tới là Thanh Hoa, từ lúc nào đấy Thanh Hoa cũng thành mục tiêu của cô. Lạc Thư Nhan mười ba tuổi không biết, bản thân khuất phục trước sự quyến rũ của bậc học cao nhất, hay chỉ không muốn tách khỏi Thẩm Yến. – Buổi tối chưa đến tám giờ Lạc Thiên Viễn đã về, còn nhớ hôm nay con bé rất kỳ lạ, hai bố con nói chuyện với nhau. Dù công việc của Lạc Thiên Viễn bận bịu, nhưng rất quan tâm tới sự khỏe mạnh về tinh thần thể xác của con, bình thường thỉnh thoảng hai bố con sẽ nói chuyện với nhau mấy lần. Lạc Thiên Viễn cầm dao gọt trái cây cẩn thận gọt vỏ táo, Lạc Thư Nhan ngồi bên cạnh nghiên cứu máy nhảy. Lạc Thiên Viễn đưa trái táo đã gọt xong cho con bé, hỏi: "Thư Nhan, con có thể nói cho ba ba biết tại sao con lại sợ chú Vi không?" Chuyện này dù Lạc Thiên Viễn không hỏi, Lạc Thư Nhan cũng sẽ nói. Cô không phải người có thể giữ bí mật với người cô tin tưởng, cô càng có cái gì thì nói cái đó. Có ba người cô hoàn toàn tin tưởng với yêu thương, ba ba, Thẩm Yến còn có cô Thẩm, mà theo trình tự sắp xếp của ba người, không lạ gì khi ba ba xếp đầu tiên. "Ba ba, con cũng không biết vì sao sau khi nhìn thấy chú Vi kia con lại sợ hãi nhiều như vậy, còn muốn chạy, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng con biết rõ con chưa từng gặp chú ấy." Lạc Thư Nhan cũng rất buồn bực. Lạc Thiên Viễn nhớ lại chuyện hôm nay, anh chắc chắn trước đó con gái chưa từng gặp qua Vi Tuấn. Đúng vậy, đương nhiên chuyện này có thể giống mấy chuyện khác, ví dụ như con gái sợ người lạ, ví dụ như đột nhiên nhìn thấy người lạ trong nhà sẽ biết sợ. Nhưng anh không muốn qua loa lấy lệ như vậy, nhất là trước chuyện liên quan tới con gái. Anh có thể phản bác lại từng lý do một, anh hiểu rõ con gái anh nhất, nên không có khả năng tự dưng lại sợ một người mà chẳng có lý do gì. Lạc Thư Nhan cẩn thận nhìn bố mình một chút: "Bố, có phải hôm nay con không nên như thế, có phải con rất vô lễ không?" "Sao lại thế." Lạc Thiên Viễn giơ tay lên xoa đầu con bé, vẻ mặt ôn hòa: "Biểu hiện hôm nay của con rất tốt, với lại không thể che giấu tâm trạng sợ hãi được, cho dù ba ba có gặp chuyện đáng sợ, chưa chắc đã làm được như con, con hôm nay rất tuyệt." Lạc Thư Nhan được dời lực chú ý thành công: "Ba ba cũng có chuyện phải sợ sao?" Cô luôn cảm thấy, ba ba không gì không làm được. Hiện tại ba ba lại nói, ông ấy cũng có những chuyện phải sợ. Mắt Lạc Thiên Viễn tối sầm lại: "Đương nhiên có, chỉ cần là người thì sẽ có chuyện khiến ta sợ, ba ba sợ Thư Nhan bị bệnh, cũng sợ Thư Nhan không vui." Dạng người bố mẹ không còn, bên cạnh chỉ có con gái như anh, có thể khiến anh cảm thấy sợ hãi chỉ liên quan tới con gái. Buổi tối, đến rất muộn Lạc Thiên Viễn mới ngủ, anh rất ít khi mơ nhưng hôm nay lại mơ thấy con gái nằm trong vũng máu, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tuyết, anh không tức giận mà bị dọa đến mức kêu lên một tiếng đau đớn. Lúc tỉnh lại từ giấc mơ, trái tim đau như người bị xé ra làm bảy tám phần, cảm giác không muốn sống cuộn tới khiến anh đổ mồ hôi lạnh. Chuyện đầu tiên anh muốn làm lúc tỉnh lại là đến phòng con gái, đi đến cửa phòng con, tay để trên chốt cửa nhưng lại không biết có nên đẩy cửa vào không. Tình huống trong mơ quá đáng sợ, khiến anh không quan tâm tới nguyên tắc không được vào phòng ngủ của con gái, mở cửa đi đến bên giường, nhìn con gái đang ngủ say. Hình như anh vẫn cảm thấy không an toàn, thậm chí anh còn đưa tay ra để dưới mũi con bé, cảm nhận được hơi thở ấm áp phả trên tay, cuối cùng trái tim anh cũng hạ xuống. Nhắc tới cũng rất buồn cười, lúc Thư Nhan vẫn là đứa bé, anh thấy con bé còn nhỏ, kiểu gì nửa đêm sẽ bừng tỉnh, rồi cũng phải đi thử hơi thở con bé mới an tâm. Anh không biết tại sao, từ sau khi làm ba ba anh không tài nào ngủ ngon giấc, sợ con bé sẽ bị thứ gì chặn hô hấp, lại sợ con bé sẽ học được xoay người trong mơ, sau đó lật qua lại không lật lại được. Tóm lại, anh tự biết rất nhiều chuyện, không giống lúc chưa làm bố, anh có thể ngủ đến mức ngoài trời sấm đánh đùng đùng cũng không tỉnh, sau khi làm bố anh sẽ thường xuyên bừng tỉnh. Nhưng đây đã là chuyện rất lâu lúc trước, anh không nghĩ tới năm nay con gái mười ba tuổi, anh còn đi thử hơi thở. . . Lạc Thiên Viễn đi từ phòng ngủ ra, lại không ngủ được, dứt khoát dậy nấu tổ yến cho con gái, anh đứng trước bồn rửa trong phòng bếp, nghĩ đến một người mấy năm trước anh gặp ở Thân Quyến. Người kia mang theo vợ với con đến Thâm Quyến bôn ba, rồi một ngày vợ anh ta có việc ra ngoài, anh ta dẫn con ra ngoài ăn cơm, chỉ một lát sau, chờ lúc anh ta quay đầu lại đã không thấy con trai đâu. Anh ấy tìm con trai rất nhiều năm, tinh thần rã rời, râu ria xồm xoàm, lúc nhắc tới con trai ánh mắt lại vô hồn, chỉ cực kỳ hối hận, tại sao ngày hôm ấy lại vào phòng vệ sinh. Không biết bao đêm, anh ấy không ngủ được, sợ con trai bị bệnh không ai chăm sóc, sợ con trai bị thương, thế là anh ta lại tự trách, tại sao lại đến phòng vệ sinh? Chuyện này khiến Lạc Thiên Viễn cảm thấy sợ hãi. Anh sợ chỉ trong nháy mắt không để ý, đợi đến sau này lúc anh nhớ lại, sẽ hận chính mình, tại sao lại làm vậy? Vì sao lại không quan tâm nhiều hơn? Trong rất nhiều vụ án, đều có người quen trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự, từ lâu Lạc Thiên Viễn đã biết lòng người khó dò. Có lẽ do anh quá cẩn thận cũng có lẽ do anh quá đa nghi, nhưng anh cảm thấy, cho dù quan hệ của anh với người khác tốt đến mức nào, bất kể người kia nhìn chính trực đáng tin cậy bao nhiêu, anh vẫn tin trực giác của con hơn. Vẫn là câu nói kia, không sợ ra tay không cần thiết, chỉ sợ nguy hiểm đi qua, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra mới đáng sợ nhất. So với Vi Tuấn, đương nhiên anh càng tin con hơn. Lạc Thiên Viễn kiên nhẫn đợi đến khi chân trời ló rạng, liền bấm gọi cho Tống Tiền Tiến. Buổi tối Tống Tiền Tiến mới uống rượu, hiện tại vẫn đang trong trạng thái mơ màng: "Sớm thế, xảy ra chuyện gì à?" Lạc Thiên Viễn một đêm không ngủ, giọng mệt mỏi trầm thấp: "Tiền Tiến, có mấy chuyện cậu chú ý giúp mình, mình không tin người khác, chuyện này rất quan trọng." Tống Tiền Tiến rất ít khi nghe thấy Lạc Thiên Viễn dùng giọng nghiêm trọng như vậy: "Cậu chờ một chút, mình đi rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh đã." Một lát sau, Tống Tiền Tiến tỉnh táo hơn nhiều: "Có chuyện gì, cậu nói đi." Lạc Thiên Viễn đứng trên ban công, thời gian này Xích Thành có hơi mát mẻ, xung quanh rất yên tĩnh: "Giúp mình chú ý Vi Tuấn, tìm người quan sát cậu ta." Tống Tiền Tiến giật nảy cả mình: "Vi Tuấn? Sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Đương nhiên Lạc Thiên Viễn sẽ không nói thẳng lo lắng trong lòng anh ra, Tống Tiền Tiến chưa làm bố, cậu ta chưa từng đứng ở vị trí của anh, cho nên, anh không trông cậy gì vào chuyện giờ phút này cậu ta sẽ hiểu lo lắng trong lòng anh. Anh biết, nếu anh nói vì trong lòng Thư Nhan cảm thấy sợ Vi Tuấn, nhất định Tống Tiền Tiến sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nói không chừng sẽ lơ là trong quá trình theo dõi, anh không muốn mọi chuyện như vậy. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy tố chất thần kinh của anh không khác gì những ông bố khác, có người sẽ nghĩ anh đang buồn lo vô cớ, nghĩ quá nhiều. Nhưng nói cho cùng, chuyện này vẫn là vì con gái không biết sao lại sợ Vi Tuấn, nếu con gái biết vì sao lại sợ thì đã dễ, đáng sợ nhất là không biết vì sao. Anh chú ý cẩn thận nhiều năm như vậy, đã không ít lần vẽ vời thêm chuyện, thêm lần này cũng chả sao. "Mình không thể nói cụ thể chuyện gì." Giọng Lạc Thiên Viễn nặng nề: "Tóm lại, mình cảm thấy cậu ta có chút vấn đề, cậu quan sát cậu ta, nếu có gì bất thường thì nói với mình." Tống Tiền Tiến với Vi Tuấn nhiều nhất chỉ tốt hơn bạn bè bình thường một chút, quan hệ giữa anh ta với Lạc Thiên Viễn lại thân thiết nhất, là anh em từng vào sinh ra tử, anh ta có thể đánh bạc tính mạng cho Lạc Thiên Viễn. Hoàn toàn không cần so sánh bên nào nhẹ bên nào nặng, không tiếp tục hỏi, đồng ý: "Cậu yên tâm, nhất định mình sẽ tìm người quan sát không để cậu ta phát hiện."