Vừa rạng đến sáng ngày thứ hai, Lạc Thư Nhan rửa mặt xong, sắp xếp xong sách giáo khoa đeo cặp sách trên lưng, nghiễm nhiên một tư thế muốn đi học.
Lạc Thiên Viễn vội vàng mặc áo sơ mi đang thắt cà vạt, thấy thế dừng một chút, hỏi: "Hôm nay con muốn đi học à?"
Tại trong kế hoạch của anh, dù sao tuần lễ này cũng không còn thừa đến hai ngày, chuẩn bị xin nghỉ với chủ nhiệm lớp con bé mấy ngày liền, tuần tới rồi mới đến lớp, lại không nghĩ rằng con gái cũng định đến trường học.
Có đôi khi Lạc Thư Nhan cũng cảm thấy thần kinh của mình vào một số thời điểm phá lệ vững chắc.
Cô không biết người khác gặp phải tình huống của cô sẽ thế nào, sẽ đối phó thông minh hơn à?
Cô luôn luôn là một bé ngoan, đã quy định không thể tiết lộ kịch bản thì cô nhất định sẽ không nói, cưỡng ép nói ra, lúc đầu là cuồng nhảy mũi, sau đó thì sao? So với tình tiết trong sách, cô càng để ý là hiện tại, cũng để ý ba ba có bởi vì sự khác thường của cô mà lo lắng không.
Dù sao ở nhà cũng không có chuyện làm, đến công ty ba ba cũng rất chán, còn không bằng đến trường học, cùng lên lớp với nhóm đầu củ cải, cùng chơi nhảy dây, một ngày qua đi rất nhanh.
"Ưm, con sắp thi giữa kỳ rồi, đây là kỳ thi quan trọng nhất từ khi bọn con lên tiểu học, các cô cũng rất để ý."
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng: "Thành tích không quan trọng, chủ yếu là thân thể của con khỏe mạnh. Cho dù thi không tốt cũng không sao, thành tích cũng không thể nói nên cái gì."
Hiện tại đã truyền khẩu hiệu "Điểm số là vũ khí của giáo viên và gốc rễ cuộc đời của học sinh" này ra, Lạc Thiên Viễn làm phụ huynh lại nói ra những lời này, nếu như bị giáo viên với chủ nhiệm ban nghe thấy, có lẽ lúc đấy cảnh tượng sẽ khá vui đây.
Nhưng Lạc Thiên Viễn vẫn có niềm tin này.
Anh thấy, chỉ cần anh làm việc cho tốt cố gắng kiếm tiền là được rồi, thành tích của con gái anh chắc chắn là tốt nhất, thành tích không tốt cũng không sao, anh sẽ vì con bé mà tạo ra một tương lai tốt đẹp.
Sau khi mơ thấy giấc mơ kia, đối với Lạc Thư Nhan mà nói, chuyện ba ba là đại phú ông cũng không còn khiến cô bất ngờ nữa.
Thăng cấp thành phú nhị đại có cảm giác gì?
Cô không có cảm giác gì, ngoại trừ khi nhớ tới gian phòng bên cạnh không còn đau lòng như trước thì cuộc sống của cô cũng không có bất cứ sự thay đổi nào.
Đúng, còn có một thứ thay đổi: Cô dùng tiền không còn bó tay bó chân như trước.
Thẩm Yến cũng không nghĩ tới Lạc Thư Nhan hôm nay sẽ đi học, không cần Thẩm Thanh Nhược nhắc nhở, ăn điểm tâm xong, cậu liền tự phát đi theo Lạc Thư Nhan xuống tầng.
"Lạc Thư Nhan, mẹ mình muốn mình mỗi ngày cùng đến trường, tan học về với cậu." Thẩm Yến nói.
Bởi vì giọng cậu khá bất đắc dĩ, Lạc Thư Nhan cũng không có trong lòng, bộ dạng thái độ thờ ơ nói: "Không cần, cậu không muốn đi với mình cũng không sao đâu."
Cô biết, bây giờ cậu nhóc đang khó xử, cũng không muốn chơi với con gái, huống chi là đi học cùng nhau.
Tấm lòng của cô Thẩm cô nhận, nhưng cô cảm thấy không cần thiết phải ép Thẩm Yến làm việc mà cậu ta không thích.
Cậu không muốn đến trường tan học cùng cô, cũng không cần ép buộc cậu. Cô là một đứa trẻ ngoan hiểu lòng người nha.
Cậu nhóc này, ngầu đấy.
Hình tượng của tên nhóc thối Thẩm Yến này cũng không nặng lắm.
Thẩm Yến nghe vậy sắc mặt cứng đờ, giọng càng lạnh hơn, "Mình không muốn đi cùng cậu là một chuyện, mình đã hứa với ma ma lại là chuyện khác, dù sao thì mình vẫn chờ cậu sau khi tan học."
Lạc Thư Nhan: ". . . ?"
Được thôi, tan học đi về cùng ai với cô cũng không quan trọng lắm.
"Được thôi, thật ra cậu không cần miễn cưỡng đâu, không muốn đi cùng mình. . ."
Lời cô còn chưa nói hết, liền nghe tthấy cậu lạnh nhạt cắt ngang lời cô: "Không ai có thể ép mình, chỉ là con người của mình vô cùng giữ lời hứa, đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được."
"Cậu nhạt nhẽo quá đấy." Lạc Thư Nhan liếc mắt nhìn cậu ta, "Được thôi, vậy thì cám ơn cậu."
Thẩm Yến không chú ý tới cô.
Cậu không yên tâm để cậu ta lại đi cung với bạn nữ cùng bàn kia, gặp được chút chuyện chỉ nhắm mắt lại thét lên.
Lạc Thư Nhan nhát gan còn chưa tính, người đi cùng với cậu ta cũng gan nhỏ, vậy thì xong.
Mọi ngày chú Lạc đối xử với cậu rất tốt, đãi với ma ma cũng tốt, làm người nên biết ân mà báo đáp, mỗi ngày cậu đi học với Lạc Thư Nhan cũng chả sao, dù sao cũng làm lỡ việc gì, tránh cho lần sau cậu ta lại bị dọa sợ.
–
Vài ngày sau, anh em tốt của Lạc Thiên Viễn – Tống Tiền Tiến từ Thâm thị trở về.
Tống Tiền Tiến chủ yếu phụ trách mấy việc kinh doanh của thời trang Tiếu Nhan, làm người trượng nghĩa, là người bạn Lạc Thiên Viễn tin tưởng nhất, hai người lớn lên cùng nhau, tình nghĩa kia cũng không tầm thường. Tống Tiền Tiến mang theo cho Lạc Thư Nhan một con búp bê to bằng con bé, loại búp bê này bây giờ ở cách tỉnh lẻ thành thị đều rất ít gặp, mấy bạn nhỏ trong khu chung cư còn cố ý chạy tới nhà Lạc Thư Nhan xem con búp bê to kia, ai nhìn cũng thích.
Lạc Thư Nhan cũng rất thích, nhưng mà tâm tình cũng có một ít phức tạp.
Bởi vì con búp bê lớn này đã từng xuất hiện một lần trong cuốn văn khởi điểm trong giấc mơ kia, ở phần dưới tác giả cũng đã dành bút mực đơn giản để miêu tả về con búp bê lớn này. Đây là con búp bê của con gái nam chính. Sau này, một lần nữ chính vô tình nhìn thấy nam chính say rượu, ôm một con búp bê đau lòng. Đây là lần đầu tiên tác giả viết dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc nỗi đau của nam chính sau khi mất con gái, kể cả đã mấy năm trôi qua từ sau cái chết của con gái mình, anh vẫn không chịu buông bỏ, từng ngày từng ngày không quên.
Nữ chính chính thức có một đoạn độc thoại như này: Nếu có cách dùng mạng sống của cô và người khác để đổi lấy sự tái sinh cho con gái anh, anh nhất định sẽ không chút do dự trở thành kẻ giết người.
Những thứ này cũng không liên quan tới Lạc Thư Nhan.
Cô đã nghĩ thông suốt, tâm tính cũng bình ổn hơn rất nhiều. Bây giờ cô còn nhỏ, cô không thể tiếp xúc với quá nhiều thứ để chứng minh rằng cha cô ấy là nam chính "Lạc Thiên Viễn" trong tiểu thuyết, cô cũng không thể phân biệt được đó là tiểu thuyết hay hiện thực, tuy nhiên, theo dòng thời gian trong tiểu thuyết, "Lạc Thư Nhan" cũng phải mấy năm nữa mới qua đời, mấy năm này không cần phải lo lắng. Tại sao phải bận tâm đến nó mỗi ngày chứ. Từ giờ, cô sẽ cẩn thận hơn. Nếu như cô không thể trốn thoát vậy cô đã được định sẵn để sống lâu như vậy.
Tống Tiền Tiến mang đến cho Lạc Thiên Viễn mấy tin tức tốt, thứ nhất, lợi nhuận của thời trang Tiếu Nhan năm nay nhiều hơn mấy lần so với mấy năm trước, ở Thâm thị bên kia đã là thương hiệu tiếng lành đồn xa, đợi một thời gian mở chi nhánh khắp nước cũng không phải mơ nữa; thứ hai, bị ảnh hưởng bởi sự sụp đổ của thị trường chứng khoán và thị trường bất động sản Hồng Kông, một số ông chủ công ty giải trí vừa và nhỏ ở thành phố Hồng Kông đã bỏ trốn, phá sản. Một vài người trong số họ không nổi tiếng nhưng rất tài năng, thu được những nghệ sĩ tài năng, anh đã liên hệ với họ, đã thương lượng điều kiện. Khi thành lập công ty, họ có thể trực tiếp trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty; thứ ba, đó là mảnh đất ở Thâm Quyến không ai quan tâm, anh đã liên hệ giao dịch với người kia, có thể đoạt được với giá rất thấp, nhưng vị trí hơi lệch.
"Vẫn cần cậu tự qua xem thử." Tống Tiền Tiến sờ lên cái mũi, "Cậu biết mà, mình trừ biết ngắm người đẹp ra thì không biết nhìn gì khác."
Ánh mắt của Lạc Thiên Viễn khá độc đáo, phàm là chuyện làm ăn anh để ý, cuối cùng trên cơ bản đều sẽ nổi.
Hai người trong phòng trò chuyện, Lạc Thiên Viễn nghe được tiếng chìa khoá mở cửa, vội vàng thở dài với Tống Tiền Tiến, hạ giọng nói: "Thư Nhan về rồi, cậu đừng nói với con bé mấy cái kia, con bé còn chưa biết gì hết."
Tống Tiền Tiến ừ một tiếng, "Từ khi trải qua màn này của cậu, mình bắt đầu suy nghĩ, cậu nói xem cha mẹ mình có lẽ cũng giống như cậu, có tiền nhưng giả vờ nghèo? Vậy khi mình lớn, có thể nói sự thật trong nhà mình có tiền."
Anh trêu chọc như thế, Lạc Thiên Viễn liền giơ tay ném cốc nhựa về phía anh, "Bớt đánh rắm. Đừng nói nữa, Thư Nhan sắp đến."
Hai người từ phòng sách ra, quả nhiên Lạc Thư Nhan đeo cặp sách tiến đến.
Lạc Thư Nhan thấy ba ba cùng chú Tống đều ở nhà, thuận miệng liền hỏi một câu, "Ba ba, hôm nay ba tan làm sớm vậy?"
Lạc Thiên Viễn không chút hoang mang nói: "Ừm, hôm nay công ty không có việc gì."
Lạc Thư Nhan chú ý tới phần giấy tờ Tống Tiền Tiến cầm trong tay, ánh mắt liền dừng lại thêm mấy giây, cô còn chưa kịp di chuyển ánh mắt, liền nghe thấy ba ba cười nói: "Trước đó mua xe không phải cho mượn mấy vạn tệ sao, đấy là mượn tiền của chú Tống, hôm nay chú ấy tới để viết giấy vay nợ cho ba ba."
"Chú Tống của con trượng nghĩa, không chịu thu lãi suất của ba, còn hữu nghị tài trợ mấy ngàn tệ, trong nhà chúng ta có thể mua xe này, chú Tống cũng giúp rất nhiều."
Tống Tiền Tiến: ". . . ?"
Giấy vay nợ? Đây cũng là một phần của vở kịch à?
Nếu như Lạc Thư Nhan không biết tình hình thực tế, cũng không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại kia, cũng không biết phòng ở Bắc Kinh là nhà mình, nhất định sẽ tin lời ba ba già nói, nhưng bây giờ, cô biết tất cả mọi chuyện, tâm tình lúc này cũng có chút vi diệu.
Hóa ra cô còn chưa nhìn ra, ba ba của cô vậy mà rất có thiên phú làm diễn viên.
Đến cô là con gái mà còn bị ông lừa nè!
Làm một cô con gái hiếu thuận thì không thể nào làm ba ba mất mặt được.
Cô chuyển phương hướng, chào Tống Tiền Tiến còn đang ngơ ngác, giọng điệu chân thành nói: "Chú Tống, cám ơn chú đã cho ba ba cháu mượn tiền mua xe, chú yên tâm, cha cháu nhất định sẽ trả lại đúng hạn cho chú."
Làm con gái của diễn viên, cô nhất định cũng không thể biểu hiện quá tệ, vì để diễn tả lời cảm ơn của mình chân thành nhất, cô không chỉ có rót trà cho chú Tống, còn chia sẻ bánh bích quy cùng bánh kẹo mà cô thích nhất——
"Chú Tống, chú ăn thử cái này đi, cái này ăn rất ngon đấy, là do ba ba đi công tác mang về cho cháu."
"Chú Tống, sao chú không uống trà đi á, trong nhà cháu còn có nước ngọt, chú uống không?"
Lạc Thiên Viễn: . . . Tên không muốn mặt này còn định ngồi đến lúc nào?