Chương 44

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:04

Sau khi kết thúc kỳ thi lên trung học cơ sở, Lạc Thư Nhan liền thở dài một hơi. Mặc dù trong tiềm thức cô cảm thấy kỳ thi này so với kỳ thi lên cấp 3 với đại học không quá quan trọng, phát huy trình độ bình thường của mình là được rồi, nhưng bất đắc dĩ là Thẩm Yến lại đặc biệt để ý lần thi này, cậu còn không cho phép cô lười biếng, từ học kỳ đến nay, Lạc Thư Nhan nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào. Thẩm Yến vì kích thích cô, còn nói đến lúc lên cấp 2 đừng có mà mình ở lớp cấp tốc, cậu ở lớp bình thường. . . Tên nhóc này bây giờ càng ngày càng độc miệng. Nhưng mà Lạc Thư Nhan cũng không muốn bị mất mặt, kỳ thật nội dung trên sách vở cô đã gặm đến thuộc làu làu, nhưng cô có một khuyết điểm lớn là chủ quan. Bởi vì chủ quan, cho nên lần trước thi giữa kì, điểm bị thấp đi mấy phần. Thẩm Yến lúc ấy cau mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, chỉ là cậu xem bài thi của cô rất nhiều lần, từ sau lần thi đấy, đến buổi tối cậu liền kéo cô học chung như thể người bị mất điểm là cậu ta vậy. Trước cuộc thi lần này, lần đầu tiên cậu dông dài, dặn đi dặn lại bên ngoài trường thi, bảo cô chớ nóng vội nộp bài thi, nhìn kỹ đề, làm xong bài thi nhớ kiên nhẫn kiểm tra lại một lần, cô biết cậu là vì tốt cho cô, chỉ là cũng không ngờ tới cậu sẽ thề sẽ đỗ lớp cấp tốc ngay ngoài trường thi. Thẩm Yến lại nhìn cô: "Chí hướng của cậu nhỏ như lỗ kim à?" Lạc Thư Nhan: ". . ." Thẩm Yến rất chân thành, "Lần thi này đứng top 5 toàn thành phố đi." Lạc Thư Nhan lại giật mình kêu lên, top 5 thành phố là cái gì cơ? Ở Xích Thành chỉ có mấy trường tiểu học, lần này là tất cả cùng thi lên cấp 2, thi top 5 toàn thàng phố độ khó hơi cao. Khỏi cần phải nói, ở trường tiểu học của họ, mặc dù đại đa số thời gian cô đều thi đứng thứ hai, nhưng ngẫu nhiên mới một hai lần đứng thứ ba trong bài thi toàn trường, hiện tại Thẩm Yến bảo cô vào top 5 toàn thành phố, thật sự làm khó cô quá rồi. Không phải hết tất cả mọi người xuyên không, trùng sinh một lần đều sẽ biến thành học sinh giỏi học thần, bởi vì cô đã quá quen thuộc nội dung trên sách, cho nên học cũng không phí sức, nhưng cái này cũng không hề chứng minh cô có thể đạt top 1 trước khi thi năm, dù sao bất cứ tuổi tác nào cũng không thiếu học sinh thực sự thông minh. Lạc Thư Nhan khó chịu, "Thật là khó." Thẩm Yến lại nhìn chằm chằm cô, "Chỉ cần cậu chịu khó cẩn thận một chút thì sẽ không khó, nếu cậu thi được top 5 thành phố, thì mình sẽ mời cậu ăn MacDonald KFC." Giống như biết thứ này không thể dụ được Lạc Thư Nhan, cậu lại bổ sung một câu, "Năm lần." Lạc Thư Nhan sợ ngây người: "Lần này cậu định chơi khô máu đấy à?" Thẩm Yến: "Mình hi vọng cậu đừng qua loa như vậy, thi thật tốt." Lạc Thư Nhan đột nhiên cảm thấy áp lực như núi, Thẩm Yến lại nhìn chằm chằm cô, cô cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, "Tốt, nhưng phải sáu lần cơ." Thẩm Yến im lặng: "Sáu lần thì sáu lần.". . . Nhưng cũng không phụ công Thẩm Yến tận tâm chỉ bảo, Lạc Thư Nhan làm xong bài thi thì kiểm tra nhiều lần, kiểm tra ra hai bài sai đề, tính ra cũng hơn mười điểm, không khỏi thở dài một hơi. Cuộc thi lần này cô dốc toàn lực, nếu như không thể được top 5, cũng hi vọng Thẩm Yến không tức giận, cô đã rất cố gắng rồi. Cũng may Thẩm Yến không có đuổi theo hỏi cô thi thế nào. Sau kỳ thi, bọn họ liền chuẩn bị xuất phát đền Hồng Kông, khi đến thành phố Hồng Kông sẽ đi ngang qua Thâm Quyến, hành trình như vậy khiến Thẩm Yến có chút hứng thú. Hàng năm Lạc Thiên Viễn đều sẽ mang theo Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đi ra ngoài chơi, nhưng cũng không được đi quá xa, lần này thế mà sẽ đi Hồng Kông, hai đứa bé vui đến điên. Hoàn toàn không để ý thành tích cuộc thi còn chưa có, dù sao có hai tháng nghỉ, quan trọng nhất chính là, năm nay không có bài tập hè! Cái này khiến Lạc Thư Nhan cực kỳ vui. Hàng năm nghỉ hè giáo viên sẽ phát hai quyển bài tập, một quyển toán một quyển ngữ văn, giáo viên môn văn còn xếp thêm bài tập, mặc dù hai tháng nhỉ rất lâu nhưng bài tập cũng không ít, ít hơn nữa cũng là có, năm nay không có bài tập hè, Lạc Thư Nhan cười đến càng vui hơn, nào biết được Thẩm Yến lại ra bài không theo lẽ thường, lôi kéo cô đi mượn sách giáo khoa của năm nhất cấp 2, cái này cũng thôi đi, coi như chuẩn bị bài, cậu còn đến tiệm sách mua tài liệu học tập, hai phần, một phần cho cô. Lạc Thư Nhan cảm thấy, có hàng xóm như Thẩm Yến, thời học sinh của cô đừng mong lười nhác sống qua ngày. Kỳ thật cũng rất tốt, cô cũng như người từng trải, không có người ở bên cạnh đốc thúc cô, thi lên cấp 3 không tốt, không, cũng không cần cấp 3, đến cấp 2 thôi là thành tích của cô đã nát bét rồi. Nghĩ đến cấp 3. . . Lạc Thư Nhan lại trầm mặc. Đời này cô có thể lên cấp 3 sao? Theo tuyến thời gian của nguyên tác, "Lạc Thư Nhan" hình như qua đời ngoài ý muốn năm mười bốn mười lăm tuổi, nếu như cô cũng qua đời ở tuổi này, chắc chưa kịp lên cấp 3 nhỉ? Mấy năm này cô đã tận lực không nghĩ tới chuyện này, cô không muốn mình ngày ngày sống trong lo sợ, nhưng năm nay cô đã mười một tuổi, ngày càng gần mười bốn mười lăm tuổi. . . Ngồi trên máy bay đến Thâm Quyến, Thẩm Yến lấy lại tinh thần trong hào hứng, liền nhìn thấy Lạc Thư Nhan đang yên lặng, cậu không hiểu biểu cảm trên mặt cô, cũng là thứ mà cậu chưa từng thấy ở cô. "Sao thế? Có phải say máy bay không?" Thẩm Yến chần chừ hỏi. Lạc Thư Nhan lắc đầu, cô ngồi ở chỗ gần cửa sổ, "Không có việc gì." Thẩm Yến: "Có việc thì nói nha, đừng kìm nén." Lạc Thư Nhan do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Thẩm Yến, cậu nói xem nếu mình chết thì phải làm sao?" Mấy năm qua qua, cô cũng đã từng dùng phương pháp khác để "tiết lộ kịch bản", nhưng chỉ cần cô có suy nghĩ này thì thân thể sẽ có vấn đề, tóm lại, giống như có một thế lực sâu xa nào đó ngăn cản cô nói ra. Thẩm Yến nghe vấn đề này lại sững sờ, sau khi phản ứng kịp thì cau mày nói: "Sao cậu lại nghĩ như thế, chuyện này còn lâu nữa mới xảy ra." "Nếu như không phải chuyện rất lâu sau này thì sao?" Thẩm Yến kết luận, chắc chắn đêm qua Lạc Thư Nhan lại xem phim truyền hình thiểu năng. Cậu cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cho dù là ma ma cậu hay Lạc Thư Nhan, đều rất thích xem phim Hàn, mẹ cậu luôn thuê DVD về, hai người mỗi lần xem phim Hàn kia là lại rưng rưng nước mắt nhưng vẫn muốn xem. Giống như mấy ngày trước ma ma cậu thuê một đĩa phim về, cái gì mà tình yêu sinh tử, nữ chính bị mắc bệnh nan y. Chẳng lẽ là do Lạc Thư Nhan xem bộ phim này à? "Mình thấy dù cậu có đánh chết hổ thì chuyện này cũng không tồn tại." Thẩm Yến cảm thấy buồn cười. Lạc Thư Nhan uể oải, "Thật sao?" Hàng năm chi nhánh công ty thời trang Tiếu Nhanh ở Xích Thành có chế độ kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, Lạc Thiên Viễn cũng mang Lạc Thư Nhan đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Có trời mới biết mỗi một lần Lạc Thư Nhan đến bệnh viện đều run sợ trong lòng, sợ mình kiểm tra ra bệnh nan y nào đấy Cũng may mỗi một lần thân thể cô đều không bị gì Thẩm Yến thấy cô lộ ra vẻ mặt như thế, lại an ủi cô, "Mình sẽ nhìn cậu sống đến chín mươi tuổi." Lạc Thư Nhan: "Mượn lời tốt của cậu." Thẩm Yến: "Sau này bớt xem phim truyền hình đi, ảnh hưởng trí thông minh." Lạc Thư Nhan: ". . . ?" Sau khi đến Thâm Quyến, Lạc Thiên Viễn thuê hai gian phòng, đi ra ngoài, cho dù anh không muốn tỏ vẻ giàu có, nhưng cũng không muốn để trẻ nhỏ chịu khổ, vào ở khách sạn tốt nhất, đương nhiên, trước mặt con lại nói công ty trả phí, cũng may hai đứa bé không quan tâm chuyện này lắm, dáng vẻ cũng không hề để ý. Bởi vì hiện tại Thẩm Yến mười hai tuổi, Lạc Thư Nhan cũng mười một, đã lớn rồi, thế sắp xếp Lạc Thiên Viễn ở chung phòng với Thẩm Yến, Thẩm Thanh Nhược mang theo Lạc Thư Nhan ở gian phòng sát vách gian kia. Tới khách sạn được một lúc, Thẩm Thanh Nhược cùng Lạc Thiên Viễn có việc phải ra ngoài, dặn hai đứa bé ở trong phòng không chạy loạn. Riêng phần cha mẹ mình đều không ở, Lạc Thư Nhan cùng Thẩm Yến liền xem tivi trong phòng. Hiện tại kênh truyền hình rất nhiều, Lạc Thư Nhan mở TV lên, vừa đúng lúc đang có chương trình phỏng vấn nữ minh tinh đang nổi Tô Tuyết. Người dẫn chương trình hỏi Tô Tuyết: "Hiện tại cô có bạn trai chưa?" Đây là một chương trình ở Hồng Kông, ở Thâm Quyến cũng có đài này. Tô Tuyết cười, "Tôi bận như vậy, làm sao có thời giờ hẹn hò." Người dẫn chương trình: "Vậy còn đối tượng vừa ý?" Tô Tuyết ngừng lại một chút, vô thức sờ lên đuôi tóc, "Cô đoán xem?" Người dẫn chương trình hiểu ý: "Không biết sẽ có bao nhiêu người phải tan nát cõi lòng đây." Tô Tuyết cười ha hả. Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến liếc nhau, đều thấy loại cảm xúc bình tĩnh trong mắt nhau. Mấy năm qua, Thẩm Yến đã không còn đứa trẻ vì người phụ nữ khác không thích Lạc Thư Nhan mà tức giận. Cũng không phải cậu mặc kệ chuyện này, chỉ là cậu phát hiện mình chằm chằm cũng chỉ tổ phí thời gian, chú Lạc hình như không thể ở bên ai lâu dài, ngay cả Tống với Tần lúc đó, cũng chỉ nhảy nhót một đoạn thời gian ngắn thì sẽ kết hôn hoặc rời đi, về sau chú Lạc cũng yêu đương mấy lần, thời gian cũng không tính là trường, ngắn có mấy tháng, dài lắm cũng chỉ mấy năm, mấy người kia có người đối với Lạc Thư Nhan đặc biệt tốt, cũng có người đối với Lạc Thư Nhan bình thường, cũng có khả năng chưa từng thấy bọn họ. . . Cậu phát hiện, tốc độ đổi bạn gái của chú Lạc quá nhanh, có đôi khi cậu còn chưa kịp nhớ người kia, lần sau chú Lạc đã đổi người khác. Dù sao, những người về cơ bản đều không có khả năng làm mẹ kế Lạc Thư Nhac, đã như vậy, họ đối xử với Lạc Thư Nhan tốt hay bình thường, có ý tốt hay không có ý tốt, cũng không còn quan trọng. Ví dụ như Tô Tuyết này, Thẩm Yến cũng đã gặp một lần. Lần Tô Tuyết đến, thế nhưng lại mua cho Lạc Thư Nhan rất nhiều bộ quần áo giày dép, cậu nhìn ra được, Tô Tuyết này thật sự rất thích chú Lạc, đối xử với Lạc Thư Nhan cũng không tệ. Cậu không biết Tô Tuyết có phải bạn gái chú Lạc không. Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm khái một câu: "Cha cậu. . . Nhiều bạn gái thật đấy." Lạc Thư Nhan nghe vậy hơi bối rối, nhưng vẫn là lựa chọn nói chuyện thay ba ba, "Nhưng ba ba không bắt cá hai tay." Kỳ thật cô cũng cảm thấy tình sử của ba ba rất phong phú. Thẩm Yến: "Cũng đúng." Trong lòng Lạc Thư Nhan đương nhiên là hướng về ba ba, Thẩm Yến cũng không có kém bao nhiêu, mặc dù chú Lạc không có trở thành ba của mình, nhưng câuh vẫn rất thích chú Lạc. Nghĩ như vậy, chú Lạc cũng không có bắt cá hai tay nha, cũng chẳng là gì. Chẳng qua trong lòng Thẩm Yến rất bội phục Lạc Thiên Viễn, cái này cũng có thể giải quyết được, cậu chỉ nghĩ tới mấy cô có phong cách khác nhau kia thôi cũng đủ đau đầu. . . – Lúc hai đứa bé ở khách sạn xem tiết mục, Thẩm Thanh Nhược cùng Lạc Thiên Viễn đi ra ngoài làm việc, Lạc Thiên Viễn với Tống Tiền Tiến có chuyện quan trọng cần noi, Thẩm Thanh Nhược không quấy rầy bọn họ, đi từ phòng khách sang con đường đối diện, trên đường ngồi xe tới đây cô nhìn thấy một cửa hàng trang sức. Đi vào trong cửa hàng trang sức, cô chọn một viên kim cương. Nhân viên cửa hàng nhiệt tình, đồ trang sức trong cửa hàng cũng có rất nhiều. Thẩm Thanh Nhược chỉ thử thăm dò hỏi: "Có thể giúp tôi làm một cái kẹp tóc không?" Cửa hàng trang sức này còn có dịch vụ như xỏ khuyên với tết vòng tay, đương nhiên cũng sẽ có làm kẹp tóc. Thẩm Thanh Nhược lấy đồ mà cô chuẩn bị để làm kẹp tóc ra, đưa cho nhân viên cửa hàng, nghĩ nghĩ, lại cẩn thận lấy từ trong túi sách ra một viên ngọc. Đây là một viên melody, trên thị trường rất hiếm thấy, nhưng không tính chất như trân châu, ngược lại là vẻ ngoài lại giống như gốm sứ. Cô nhận được viên melody này vào năm cô mười tám tuổi, có màu như đu đủ chín, rất đẹp. Cái này là do người ông đã khuất của cô tặng cho cô, cô rất thích nó. Nên bảo người ta làm thành dây chuyền, thường xuyên đeo, cô rời khỏi nhà họ Lục, không dám đeo đồ quý giá gì, sợ bị nghi ngờ, nhưng lại không muốn bỏ viên melody này lại. Cô biết trên thị trường hiện tại, viên melody này của cô cực kỳ hiếm, cho dù bán cũng rất được giá, nhưng tới lúc khó khăn cô cũng không muốn bán. Sắp tới sinh nhật Thư Nhan, mấy năm nay nếu như không phải Lạc Thiên Viễn hỗ trợ cùng che chở, cô với con trai không thể trôi qua thư thái như này, càng nghĩ cô càng muốn đưa viên melody này cho con bé. Cô muốn đính kim cương với hạt melody* lên kẹp tóc cho Lạc Thư Nhan. (*đá melody) Cũng không biết Thư Nhan có thích không, hi vọng con bé thích.