Chương 32

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:56

Rất nhiều học sinh tiểu học đều thích du lịch mùa thu, buổi sáng chơi nửa ngày, buổi chiều nghỉ, ngay cả Lạc Thư Nhan tự xưng là một bé con trưởng thành cũng thích du lịch mùa thu, nhưng sau khi cô vui vẻ về nhà, ngoài ý muốn phát hiện Thẩm Yến hôm nay rất không vui, sắc mặt âm trầm đến dọa người, cũng không thích chú ý người khác. Thẩm Thanh Nhược bận rộn trong phòng bếp, Lạc Thư Nhan trái lại lại muốn coi nhẹ Thẩm Yến, nhưng trên người tên nhóc này không ngừng phát ra áp suất thấp, cô đành phải thu lại nụ cười trên mặt, ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nhỏ giọng hỏi: "Có phải cặp sách nặng quá không?" Chuyện này cũng tại cô, cái gì cũng muốn mang, cặp sách đầy đồ ăn vặt, kết quả khi đến vườn cây lại cảm thấy quá nặng, này để Thẩm Yến hỗ trợ chia sẻ một ít, chắc không phải là bọc sách của cậu quá nặng, cho nên cậu ta mới tức giận? Lạc Thư Nhan không đợi Thẩm Yến trả lời, liền xin lỗi thật lòng: "Thật xin lỗi, mình không nên mang nhiều đồ ăn vặt như vậy, lại càng không nên để cậu đeo giúp mình." Cuối cùng Thẩm Yến cũng quay đầu nhìn về phía cô: "Cậu biết thì tốt." Thế nhưng cậu tức giận không phải là bởi việc nhỏ này, giúp Lạc Thư Nhan cầm đồ ăn vặt cậu cũng không hề không vui, chỉ là từ mà bạn học kia nói khiến cậu phản cảm. Thẩm Yến là trưởng thành sớm. Lúc còn chưa đến Ninh thành, Thẩm Thanh Nhược bởi vì bề ngoài xinh đẹp khí chất tươi mát hấp dẫn rất nhiều người, bởi vì cái gọi là mang ngọc có tội, Thẩm Thanh Nhược cũng không có dự định tái hôn, cô chỉ muốn mang theo con trai sống thật tốt, nơi có người liền có tranh chấp, chớ nói chi là những chuyện này, có ít người thậm chí sẽ ở trước mặt cô nói rất khó nghe, Thẩm Yến khi đó mặc dù nhỏ tuổi, nhưng có thể nghe hiểu. Có từ cũng không phải từ gì tốt. Về sau đến Ninh thành, hai mẹ con bọn họ dưới sự trợ giúp của Lạc Thiên Viễn, cuối cùng trải qua cuộc sống bình yên thật sự. Thẩm Yến cũng không biết bản thân tức giận vì cái gì. Có lẽ ở sâu trong nội tâm cậu cũng sợ hãi, sợ hãi loại lời này truyền đến tai Lạc Thư Nhan, cho nên mới giả làm bộ đáng sợ dọa mấy bạn học, muốn bọn họ không được lắm miệng nữa. Cậu sợ hãi chính là Lạc Thư Nhan sau khi nghe những lời này, sẽ không tiếp tục coi cậu là bạn như bây giờ. Có lẽ cậu ấy hiện cũng giống các bạn học kia, không rõ cô vợ nhỏ là có ý gì, nhưng một ngày nào đấy cậu ấy sẽ biết. Cậu hi vọng cậu ấy đừng nghe được. Lạc Thư Nhan thấy vẻ mặt Thẩm Yến hòa hoãn hơn nhiều, liền thở dài một hơi, lấy một cái thạch to trong túi ra đưa cho cậu, "Cho mình xin lỗi, cái thạch này ăn siêu ngon, là chú Tống mang từ Cảng thành tới, không quá ngọt, là loại vị hoa quả tự nhiên, cậu thử xem." Lần đầu Thẩm Yến nhận lấy cái thạch to kia. Hiện tại sinh hoạt của Lạc Thư Nhan phong phú hơn trước nhiều, mỗi ngày cô đều học dương cầm với vũ đạo. Sau khi sắp xếp xong, buổi trưa sau khi cô cơm nước xong xuôi sẽ đi theo Thẩm Thanh Nhược đến cửa hàng nhạc cụ học dương cầm một giờ, quay về ngủ hơn nửa giờ thì đi học, tan học về sau khi cơm nước xong xuôi, làm xong bài tập thì đi học vũ đạo. Lạc Thư Nhan học không phải ba-lê, mà là điệu nhảy dân tộc. Lạc Thiên Viễn nhìn qua giáo viên vũ đạo nhảy ba-lê, không khỏi kinh hồn táng đảm, cuối cùng thương lượng với con gái một gái một chút, lựa chọn điệu nhảy dân tộc. Lúc đầu mỗi ngày đều là Lạc Thiên Viễn đi đón Lạc Thư Nhan, nhưng hôm nay anh có chút việc, phải nhờ Thẩm Thanh Nhược đi đón Lạc Thư Nhan. Hiện tại mùa đông sắp đến, độ trời tối đến tương đối sớm, Thẩm Thanh Nhược không muốn ra ngoài lúc trời tối như bưng, liền mang theo con trai chờ ngoài phòng dạy vũ đao. Hệ thống sưởi được bật trong phòng học khiêu vũ, Lạc Thư Nhan trong trang phục khiêu vũ đang nghiêm túc luyện tập các kỹ năng cơ bản với giáo viên. Lớp học ấm áp, bên ngoài phòng học không quá lạnh. Chỉ là có sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong nhà và ngoài trời khiến cho các ô cửa sổ đều bị phủ một lớp sương mù, nhìn từ ngoài vào trong tạo cho người ta ảo giác như đang nhìn ngôi chùa qua lớp sương mờ. Lạc Thư Nhan từ sau khi lên tiểu học liền chậm rãi trổ cành, bình thường mặc quần áo dày nên không nhìn ra, lúc này mặc quần áo vũ đạo ngay cả Thẩm Thanh Nhược cũng không khỏi thở dài: "Mặc dù Thư Nhan hiện tại chỉ có sáu tuổi, nhưng không còn giống hai năm trước nữa rồi." Con gái mười tám thay đổi, Lạc Thư Nhan vốn chính là mỹ nhân, có thể nghĩ chờ khi lớn hơn một chút, tiến vào tuổi dậy thì sẽ xinh đẹp mỹ lệ đến mức nào. Thẩm Thanh Nhược có đôi khi nhìn Thẩm Yến, trong lòng có chút tiếc nuối, lúc cô mang thai, đôi vợ chồng già cứu cô lúc ấy đối xử với cô như con ruột, bọn họ đều nói nhìn bụng này của cô có lẽ là con gái, lời này nghe nhiều, cô thật sự cho rằng mình sẽ sinh một bé gái đáng yêh, trước khi sịn, quần áo nhỏ đều là kiểu bé gái. Khi đó cô còn nghĩ qua, chờ con gái lớn, cô sẽ ngủ chung với con gái cùng nhau bàn trời tám đất, trở thành mẹ con như chị em. . . Mặc kệ là con trai hay con gái, đều là bảo bối trong lòng cô, nhưng mà con trai lớn tránh mẹ, nữ lớn tránh cha, con trai thông minh trưởng thành sớm,dường như trong ký ức của cô không gắn bó với cô lắm, hai mẹ con cũng không có những giây phút gần gũi. "Con trai, Thư Nhan khiêu vũ có phải rất đẹp mắt không?" Thẩm Thanh Nhược quay đầu hỏi Thẩm Yến. Hiện tại Ninh thành cũng không có quá nhiều lớp năng khiếu để chọn, Thẩm Thanh Nhược cũng đang suy nghĩ có nên đăng ký cho con trai lớp thư pháp hay lớp vẽ tranh, thằng bé luôn một đầu đâm vào trong sách học tập, cô lo thằng bé không thể khổ nhàn kết hợp. . . Thẩm Yến rõ ràng mắt không chớp nhìn Lạc Thư Nhan trong phòng học, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cũng tạm." Thẩm Thanh Nhược bật cười, "Rõ ràng nhìn rất đẹp, Thư Nhan là bé gái đáng yêu xinh đẹp nhất chỗ chúng ta đấy." – Lạc Thiên Viễn hôm nay tăng ca thêm một lúc rồi lái xe đến bệnh viện Ninh thành. Anh cũng nghe điện thoại Tần Vũ Đồng gọi tới, mới biết được cô bị ngã nhập viện. Tần Vũ Đồng ở trong điện thoại nói, không biết có phải cô làm sai chuyện gì không, đắc tội đồng nghiệp, rõ ràng là trên con đường cô thường đi không có mèo, nhưng hôm qua đi làm về, mấy con mèo hoang đi ra đột ngột, cô sợ nhất là mèo, sợ đến mức cô còn đạp xe bị ngã, may mà không bị gãy xương. Lạc Thiên Viễn ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói mình tan làm sẽ đến thăm. Sau khi tan làm, Lạc Thiên Viễn mua một túi hoa quả ở ngoài công ty, lại đến cửa hàng mua thuốc bổ, lúc này mới đi hướng bệnh viện. Tần Vũ Đồng kết luận là có người muốn chỉnh cô, nhưng chỗ như Ninh thành này căn bản không có camera, chớ nói chi là trong hẻm nhỏ kia, trước đó cô nói có người theo dõi cô, Lạc Thiên Viễn liền đưa cô đến đồn công an một chuyến, một cảnh sát thực tập vừa thấy cô đã yêu, Tần Vũ Đồng biết mình không quen sinh hoạt ở Ninh thành nên cần nhân mạch, dù cho không thích cảnh sát thực tập, nhưng cũng không từ chối anh ta. Sau khi cô gọi điện cho Lạc Thiên Viễn, suy nghĩ một lúc, lại goik điện cho cảnh sát thực tập. Bên ngoài là cô gọi điện thoại nói chuyện này với anh ta, hi vọng anh ta có thể giúp đỡ tra một chút. Nhưng mục đích gọi điện thoại cũng không chỉ có vậy—— "Vũ Đồng, em ở bệnh viện Ninh thành ga? Thế này đu, anh tới ngay đây, em muốn ăn chút gì không? Nếu không anh bảo mẹ anh hầm chút canh cho em?" Cô nhàn nhạt cười một tiếng: "Không cần, em không đói." "Vậy thì tốt, anh tới đây." Trong lòng cảnh sát thực tập hiển nhiên càng để ý Tần Vũ Đồng hơn, trước khi Lạc Thiên Viễn đến, anh ta đã đến phòng bệnh. Đối mặt với cô gái mình thích, anh ta luôn không biết nên trò chuyện cái gì mới tốt, "Vũ Đồng, em yên tâm, mấy ngày nay anh sẽ nói với đội trưởng, anh sẽ chủ yếu phụ trách chuyện của em, nhất định sẽ không để em phải chịu khổ vô ích!" Tần Vũ Đồng mím môi cúi đầu, cô mặc quần áo bệnh nhân lớn hơn một số, giờ phút này mặc dù không trang điểm, lại càng lộ vẻ động lòng người, "Như vậy sẽ không làm chậm công việc của anh chứ?" "Sao có thể, bảo vệ nhân dân quần chúng là công việc của anh." Cảnh sát thực tập mỉm cười: "Bảo vệ em cũng là chuyện quan trọng của anh." Tần Vũ Đồng cười đến càng ôn hòa. Trong lòng lại không kiên nhẫn, địa phương nhỏ quả nhiên là địa phương nhỏ, nếu là ở Bắc Kinh, người như này làm gì có xấu hổ trước mặt cô. Người của đầu năm nay, càng ngày càng không tự hiểu mình. Lúc Lạc Thiên Viễn tới, cảnh sát thực tập đang giúp Tần Vũ Đồng gọt táo, hai người cười cười nói nói. Cảnh sát thực tập thấy Lạc Thiên Viễn tựa như gặp đại địch, anh vô thức bày ra tư thế làm chủ, giống như đang tiếp khách, rót trà cho Lạc Thiên Viễn, "Anh Lạc, thật xin lỗi, điều kiện có hạn, chỉ có nước sôi để nguội, ngày mai tôi sẽ mua ít nước ngọt." Tần Vũ Đồng nhìn chằm chằm Lạc Thiên Viễn, không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên mặt anh. Đáng tiếc Lạc Thiên Viễn rất bình tĩnh, anh chỉ ở lại hơn mười phút liền đứng dậy, ôn hòa nói: "Hiện tại cũng không sớm, mình không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa. Qua mấy ngày có rảnh sẽ đến thăm cậu." Tần Vũ Đồng kinh ngạc. Nội tâm cảnh sát thực tập mừng thầm. Tần Vũ Đồng cũng không kịp giữ lại, Lạc Thiên Viễn liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đợi lúc cô bình tĩnh lại, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô với cảnh sát thực tập. Cảnh sát thực tập còn đang nói gì, cô không nghe lọt, hai tay không tự giác nắm chặt chăn, đầu ngón tay trắng bệch. Chuyện gì thế này? Trước kia lúc học đại học, cô thích anh, cô biết anh cũng thích cô, nhưng lớp giấy mỏng giữa hai người vẫn mãi không xé rách, cô nhìn như bình tĩnh, kì thực khi đối mặt với người mình thích làm sao cô có thể không gấp gáp được. Thế là, vì kích thích anh, có đôi khi cô sẽ để cho anh thấy cảnh bạn nam tỏ tình với cô, đôi khi cô để anh vô tình nhìn thấy những bức thư tình do người khác viết cho cô, và thậm chí để khơi dậy sự ghen tuông của anh, cô để anh thấy cảnh cô cùng thảo luận với bạn nam khác. Lúc kia, rõ ràng là anh có cảm xúc. Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ một chút cảm giác anh cũng không có sao? Hay anh đang che giấu cảm xúc thật của mình? Tần Vũ Đồng không thể nào biết được. Đối với chuyện này, trên mặt Lạc Thiên Viễn thế nào, trong lòng liền như thế. Với anh mà nói, năm đó không ở bên Tần Vũ Đồng, hiện tại cũng không có khả năng ở bên nhau. – Lạc Thư Nhan nhảy xong múa về nhà, trong nhà Thẩm Thanh Nhược có một thước đo chiều cao, thỉnh thoảng cô cũng đo chiều cao. Cô không chắc mình từng thấy mẹ đẻ bao giờ chưa, có lẽ đã từng gặp qua lúc ra đời, nhưng khi đó đưới ảnh hưởng thị lực của trẻ sơ sinh, cho dù cô đã gặp qua, cũng không thể thấy rõ được mẹ mình ra sao. Thỉnh thoảng bà nội nhắc tới, cũng chỉ là khen mẹ cô da trắng xinh đẹp, dáng đẹp, về phần chiều cao. . . hình như chưa từng nhắc tới. Dáng người ba ba cô cao ráo, một mét tám. Thế là, Lạc Thư Nhan cũng rất tự tin với chiều cao của mình, thế nhưng cũng thỉnh thoảng xảy ra một số chuyện đả kích tự tin của cô. Ví dụ như lúc tập trung tập thể dục vào buổi sáng thứ hai, giáo viên xếp nhóm đầu củ cải thành hàng, đều sắp xếp theo chiều cao, thấp xếp trước, cao xếp sau. Con gái xếp thành hai hàng, con trai cũng xếp thành hai hàng, mỗi lần cô đều xếp thứ ba. Cái này rất đả kích người. Thẩm Yến rõ ràng chỉ hơn cô nửa tuổi, cũng đã cao hơn cô rất nhiều. Lạc Thư Nhan đo chiều cao, vừa tới một mét một. Vẻ mặt cô đau khổ. Thẩm Yến đo chiều cao, bốn bỏ lên năm, một mét hai bảy. Thấy vẻ mặt Lạc Thư Nhan buồn rầu, hận không thể kiễng chân để đo chiều vao, Thẩm Thanh Nhược an ủi con bé, "Cháu mới sau tuổi thôi mà, còn rất nhiều năm để phát triển, lúc cô cỡ cháu cũng không cao bằng cháu, cháu nhìn xem hiện tại cô cũng cao 1 mét 65 đấy." Lạc Thư Nhan mới một giây trước được an ủi, một giây sau lại bị tiếng cười nhạo của Thẩm Yến kích thích. "Sau này cháu nhất định sẽ cao hơn 1 mét 65!" Thẩm Yến tiếp lời nói, "Thật sao? Vậy mình nhất định cao hơn 1 mét 85." Sau khi hai đứa bé tranh luận xong, thế mà ngây thơ bắt đầu viết một tờ giấy, đầu củ cải ghé vào trước bàn sách. Sau đấy Lạc Thư Nhan tương đối nghiêm túc, nghiêng đầu hỏi Thẩm Yến, "Vậy hạn đến mấy tuổi á? Cậu nghĩ để bao nhiêu tuổi thì phù hợp nhất?" Thẩm Yến cũng muốn nghĩ: "Mười tám tuổi đi.". . . Hai người mỗi người một cái bút chì, trịnh trọng việc trên giấy —— 【 tôi, Lạc Thư Nhan, lúc mười tám tuổi nhất định sẽ cao hơn 1 mét 65. 】 【 tôi, Thẩm Yến, lúc mười tám tuổi nhất định sẽ cao hơn 1 mét 85. 】 【 Thẩm Yến làm chứng. 】 【 Lạc Thư Nhan làm chứng. 】 "Không đạt được mục tiêu phải thực hiện một yêu cầu của người thắng!" Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan trao đổi tờ giấy với nhau, hết sức nghiêm túc. Sau đó, Lạc Thư Nhan giấu trong hộp bách bảo* của mình. (*hợp đựng đồ quý giá như trang sức, trong trường hợp của bé Nhan chắc là đồ bé thích) Thẩm Yến giấu trong một quyển sách yêu thích của mình.