Chương 65

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:18

Trên thế giới không thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, câu nói này được các học sinh nam cấp hai lý giải phát huy vô cùng tinh tế. Kể từ khi Trình Long kể từ khi biết sức chiến đấu của Thẩm Yến liền sợ, lại thêm Lạc Thư Nhan hoàn toàn không phải người mà cậu ta có thể theo đuổi được, cậu liền lui lại theo đuổi một bạn nữ cùng lớp tên Triệu Xảo. Dùng một hộp Dove với danh tiếng bạn gái của đại ca cấp hai, đã dễ dàng khiến Triệu Xảo động tâm. Thành tích tiểu học của Triệu Xảo rất tốt, lúc ấy cũng dựa vào chính thực lực của mình thi đỗ trung học cơ sở Thực Nghiệm. Chỉ là sau khi bố mẹ ly hôn vào năm ngoái, trong nhà có quá nhiều cuộc cãi vã khiến cô không muốn học, bây giờ cô ở cùng với ông bà nội, hai người cực kỳ yêu thương đứa cháu gái duy nhất, không ai trông chú ý việc học tập của cô, thành tích rơi xuống rồi sẽ rất khó nâng lên lại. Triệu Xảo tụ tập chơi với mấy học sinh nữ không chịu học tập, từ sau khi yêu đương với Trình Long lại có khí thế của chị đại. Không biết Triệu Xảo nghe từ đâu biết Trình Long từng thích Lạc Thư Nhan, trong lòng có cảm giác rất khó chịu. Một nữ sinh cho cô kế: "Nếu không, sau khi tan học chúng ta đi chắn Lạc Thư Nhan lại, cho cậu ta biết thế nào là lợi hại." Triệu Xảo kinh ngạc nhìn cậu ta, "Đánh người? Vậy không được, mình không đánh." Nữ sinh bên cạnh nghẹn lại: "Mình không nói phải đánh cậu ta, thành tích của cậu ta tốt như vậy, đi cảnh cáo cậu ta một chút, để cậu ta biết cậu đang hẹn hò với Trình Long, không cho cậu ta lui tới với Trình Long." Ai lại không ngốc, thành tích Lạc Thư Nhan tốt như vậy, là hạt giống tốt cho các kỳ thi cao, mỗi lần thi đều đứng trong top ba của khóa. Nếu Lạc Thư Nhan đi tố cáo, trường học nhất định sẽ gọi bố mẹ bọn họ. Nếu như bố mẹ cô biết cô trong trường học hành đàng còn đánh nhau, nhất định sẽ đánh gãy chân cô, nói không chừng trường học còn phạt bọn họ. Có điên mới đi đánh nhau vì chuyện đấy. Triệu Xảo cũng dao động, cô ta không biết Lạc Thư Nhan có biết chuyện cô ta hẹn hò với Trình Long không. Tốt hơn hết vẫn nên nói cho cô biết. Sau khi Lạc Thư Nhan tan học đi đến phòng vệ sinh, vừa lúc bị người của Triệu Xảo chờ ở đấy chặn lại. Triệu Xảo nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Thư Nhan, cách ăn mặc cũng thời thượng, kiêu ngạo lập tức bị diệt hơn phân nửa. "Có chuyện gì sao? Bạn học." Lạc Thư Nhan vừa rửa tay, trong người cô lúc nào cũng có một lọ nước rửa tay, sau khi rửa xong mùi kia cũng rất nồng, cô vừa cúi đầu lấy giấy lau tay vừa thuận miệng hỏi. Bạn nữ bên cạnh thấy Triệu Xảo sợ, cố ý ho nhẹ một tiếng nhắc nhở cô ta. Triệu Xảo không muốn mắt mặt trước mặt bạn bè, liền cố ý cao giọng, còn ưỡn thẳng sống lưng, lớn tiếng nói: "Lạc Thư Nhan, mình là bạn gái Trình Long. Hi vọng sau này cậu sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy, dù sao cậu ấy cũng có bạn gái." Lạc Thư Nhan: ". . . ?" Tạm thời không nói câu này quen tai tới mức nào, là lời thoại có tần suất xuất hiện cao trong phim truyền hình, cô chỉ muốn biết Trình Long là ai? Ngay lúc Lạc Thư Nhan đang nghi hoặc mờ mịt, Thẩm Yến đi tới từ bên kia, cậu đeo cặp sách trên vai, mặc áo thun màu trắng phối hợp quần thể thao màu đen. Hành lang lớp học sau giờ tan học được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mỏng. Cậu đi tới, đứng bên cạnh Lạc Thư Nhan, thờ ơ nhìn thoáng qua đám người Triệu Xảo, lại nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thư Nhan: "Bạn của cậu?" Thẩm Yến cao hơn Lạc Thư Nhan rất nhiều. Triệu Xảo bỗng nhiên sửng sốt, trong trung học cơ sở Thực Nghiệm, trong mắt các bạn nam Lạc Thư Nhan là hoa khôi của toàn khoa, trong suy nghĩ của nhóm nữ Thẩm Yến là nam sinh đẹp trai tài giỏi nhất. Thành tích tốt, vẻ ngoài tốt, tính cách lại lạnh lùng. Lạc Thư Nhan lắc đầu, thành thật trả lời: "Mình không biết, không biết định làm gì nữa." Thẩm Yến liếc nhìn đám người Triệu Xảo, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ rất bình thản nhìn chăm chú. Triệu Xảo chột dạ lùi lại một bước, không chút suy nghĩ nói: "Không có gì, mình cũng đến đi vệ sinh, về thôi." Nói xong lời này cô liền quay đầu đi, hai nữ sinh kia nhìn nhau, cũng nhanh chóng rời đi. Thẩm Yến nhìn về phía Lạc Thư Nhan, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?" Lạc Thư Nhan còn không hiểu chuyện gì: "Ai biết." Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan không giống như đang bị bắt nạt, không có hỏi nhiều nữa. Đây chỉ là việc nhỏ xen giữa, hai người vẫn giống như trước kia tan học. Cấp hai bọn họ mua xe đạp để tiết kiệm thời gian đi lại, lúc thời tiết thoải mái sẽ cùng nhau đạp xe đi học tan học, tiện đi bộ đi học nhiều, xe đạp của Lạc Thư Nhan màu hồng, của Thẩm Yến là màu xanh đậm. Lúc hai người đang mở khóa xe đạp, Lạc Thư Nhan nhớ tới chuyện bạn cùng nói, liền đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Yến gầy gò bên cạnh, đề nghị: "Hình như chúng ta chưa chụp ảnh nhãn dán với nhau bao giờ, tý đi chụp đi. Bây giờ có rất nhiều người chụp, gần đây, việc kinh doanh ảnh nhãn dán rất tốt, có mấy máy còn phải tranh nhau để chụp." Học sinh lớp chín sắp phải thi cấp ba, rất nhiều người đi chụp ảnh nhãn dán về để tặng nhau, tạo thành phong trào cho lớp tám. Lạc Thư Nhan cũng từng đi chụp ảnh nhãn dán với bạn, nhớ ra chưa từng chụp với Thẩm Yến nên thuận miệng đề nghị một câu. Thẩm Yến không thích chụp ảnh, bọn họ quen biết nhiều năm mà tổng số ảnh chụp cộng lại lại chẳng được mấy tấm, có thể để đầy một quyển album siêu mỏng. Lạc Thư Nhan chỉ thuận miệng nhắc tới, thật ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý Thẩm Yến sẽ từ chối. Nào biết được Thẩm Yến mở khóa xong, ngẩng đầu lườm cô một cái, yên lặng mấy giây, gật đầu: "Được thôi." Lạc Thư Nhan còn tưởng mình đang nghe nhầm: "Thật à?" Thẩm Yến đeo cặp sách lên, cụp mắt xuống: "Nếu cậu hỏi lại lần nữa thì không được." Kề bên này có quán chụp ảnh, trong quán có ba máy chụp ảnh nhãn dán. Thẩm Yến với Lạc Thư Nhan đợi mười mấy phút mới đến lượt bọn họ, bọn họ vén rèm lên chui vào, không gian bên trong không lớn, nhưng hoàn toàn có thể chứa được hai người. Lạc Thư Nhan chọn phông nền mà cô thích, hai người xuất hiện trong màn hình. "Thẩm Yến, cậu có thể tạo dáng không?" ". . . Không." Đầu có thể rơi máu có thể chảy, nhưng kiên quyết không thể làm mấy tư thế đấy trước máy ảnh, đây là quyết định cuối cùng của Thẩm Yến. "Mình chọc cậu cười này." Nói đến trị Thẩm Yến, không có người nào lành nghề hơn Lạc Thư Nhan. Giày vò một lúc lâu, người phía sau đang thúc giục bọn họ nhanh lên, họ chụp ảnh, in ra tổng cộng hai bản, mỗi bản có 16 tấm ảnh. Trong 16 tấm ảnh, có mười hai tấm Thẩm Yến y như pho tượng, mà Lạc Thư Nhan bên cạnh như du khách "vò đầu bứt tai" bên pho tượng. Lạc Thư Nhan cầm ảnh nhãn dán kêu rên một tiếng: "Sao mình lại nghĩ quẩn muốn chụp ảnh với cậu nhỉ, cậu nhìn cậu chụp này, đến cả cười cậu cũng không thèm, làm mình y như con khỉ nhảy lên nhảy xuống!" Đương nhiên có bốn bức coi như nhìn được, cô phải phí sức chín trâu hai hổ mới chọc được cậu cười. Thẩm Yến nhìn chằm chằm cô với cậu trên ảnh nhãn dán, cậu đứng bên cạnh cô, cô hơi nghiêng đầu về phía cậu làm tay hình chữ v với gương, lúc cười lên đôi mắt hơi cong cong, đôi lúm đồng tiền hiện ra, cực kỳ đẹp mắt. Cậu cảm thấy chụp rất đẹp. Sau khi về nhà, Thẩm Yến cẩn thận kẹp mấy tấm ảnh nhãn dán này vào sách vở. Sau đấy ra phòng khách uống nước, lại sợ kẹp trong sách sẽ không cẩn thận làm mất, dù sao ảnh nhãn dán không lớn, cậu để ly xuống về phòng ngủ. Mười phút tiếp theo, lần đầu tiên trong cuộc đời Thẩm Yến cảm nhận được —— phân vân. Lúc thì cậu để ảnh trong ngăn kéo, lúc thì cậu kẹp ảnh vào khung ảnh, cuối cùng sau một lúc lăn qua lộn lại, cậu để ảnh nhãn dán vào cúp quán quân võ thuật mới lấy được. Lần này, cuối cùng cậu cũng hài lòng. Vị trí này rất tốt. Mấy ngày sau, lần đầu tiên Thẩm Yến có ví tiền, chuyện đầu tiên cậu làm là cẩn thận từng li từng tí kẹp ảnh vào ví. – Vào mùa hè năm lớp chín, Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cũng không thể không báo danh học thêm ngoài. Không có học sinh giỏi nào sẽ ngại thành tích của mình quá tốt. Lớp tám bọn họ có thêm môn vật lý là môn chính, lúc thi cấp ba nhất sẽ tăng thêm môn này, nên bọn họ không thể không học thêm môn này. Mặc dù Lạc Thư Nhan dưới sự lôi kéo của Thẩm Yến đã sớm chuẩn bị bài này, nhưng trong lòng cô vẫn không chắc, nên liền để Lạc Thiên Viễn đăng ký học thêm lớp vật lý với hóa học nâng cao cho cô với Thẩm Yến. Hôm nay, hai người họ về từ trường luyện thi đã sắp mười hai giờ, Thẩm Yến trực tiếp về nhà mình, Lạc Thư Nhan ở bên ngoài chảy đầy mồ hôi, chỉ muốn tắm rửa rồi ăn cơm, nào biết được vừa mở cửa, liền nghe thấy tiếng nói cười bên trong. Bình thường Lạc Thiên Viễn không mời bạn tới nhà, anh cảm thấy không tiện lắm, anh có mấy người bạn lúc nói chuyện sẽ không biết giữ ý tứ, anh không muốn con gái nghe thấy bọn họ nói mấy chuyện này. Một mặt khác là vẫn chưa tới lúc con gái biết tình huống trong nhà, một phương diện khác, lúc đàn ông nói chuyện thường không chú ý, anh có thể kiểm soát mình nhưng lại không quản được người khác. Thỉnh thoảng lúc bạn bè nói chuyện sẽ văng tục như mẹ nó, sao có thể con gái anh nghe nghe được mấy lời này? Nhưng hôm nay là một ngoại lệ, Tống Tiền Tiến từ Thâm Quyến về, mua một cái máy nhảy cho Lạc Thư Nhan, máy nhảy này không nhẹ nên cần hai người khiêng. Tống Tiền Tiến xem như rất quen Lạc Thư Nhan, anh tự cho mình thân phận bố nuôi của Lạc Thư Nhan, mà lần này Tống Tiền Tiến về còn dẫn theo một người bạn. Người bạn này cũng vừa hay là bạn tốt của Lạc Thiên Viễn thời đại học, Lạc Thiên Viễn không nghĩ nhiều như vậy, anh biết Tống Tiền Tiến sẽ biết nên nói gì trước mặt Thư Nhan, mà tính cách của bạn thời đại học lại ôn hòa khiêm tốn, dứt khoát mời hai người đi lên uống chén trà. Lạc Thiên Viễn nghe thấy tiếng mở cửa, nói với Tống Tiền Tiến: "Buổi trưa hôm nay mình làm chủ mời Vi Tuấn đến nhà hàng hải sản, vừa hay Thư Nhan với Tiểu Yến vừa về từ trường luyện thi, mang hai đứa bé đi cùng." Tống Tiền Tiến cầm túi với kính râm: "Đi, mình gọi điện đặt bàn ở nhà hàng trước. Không biết có tôm hùm không. Mình nhớ Thư Nhan đáng yêu thích ăn cái này." "Thư Nhan với Tiểu Yến đã học bổ túc hơn nửa tháng rồi. Thật ra, thành tích của hai đứa bé đều tốt, Thư Nhan thi giữa kỳ với cuối kỳ đều có họp phụ huynh, chủ nhiệm lớp từng nói với mình Thư Nhan có thể thi cấp ba rất tốt." Dù Lạc Thiên Viễn bây giờ đã tài đại khí thô, hôm nay không giống ngày xưa, nhưng lúc nói đến con gái vẫn rất giống các ông bố khác, không nhịn được muốn khoe khoang: "Mình muốn để Thư Nhan thư giãn chút, nói đưa con bé đi chơi con bé nhất định không chịu, nhất định phải đăng ký học trường luyện thi, đứa nhỏ này còn hơn mình lúc đi học nhiều." Nói đến chuyện con gái, chỉ sợ Lạc Thiên Viễn nói một ngày một đêm vẫn không hết. Anh cảm thấy con gái quá thông minh quá hiểu chuyện, chưa từng để anh phải bận tâm dù là việc lớn hay việc nhỏ, rõ ràng anh nói với con bé cố gắng học tập là được, anh kiếm một phần gia nghiệp, không phải vì anh muốn con bé được sống thoải mái hơn sao? Nhưng con gái không chỉ không lười biếng, ngược lại càng ngày càng cố gắng, chỉ sợ độ khó thi đại học Thanh Hoa với con bé cũng không cao lắm. Tống Tiền Tiến phàn nàn với Vi Tuấn: "Mình nói không sai chứ, Thiên Viễn bây giờ là ba ba hai mươi tư cái tốt, mỗi ngày con gái ngắn con gái dài. Chỉ sợ Thư Nhan muốn ngôi sao trên trời, cậu ta cũng muốn đi hái." Vi Tuấn ôn tồn lễ độ cười một tiếng: "Không nghĩ tới, Thiên Viễn trước kia mình nhớ không phải thế này." Lúc ba người nói chuyện, Lạc Thư Nhan từ bên ngoài vào, nhìn đôi giày da của ba ba, lúc này mới thở dài một hơi, cô đang ngồi xổm cởi dây giày thì nghe thấy tiếng bước chân, cô vô thức ngẩng đầu lên, đầu tiên nhìn thấy chính là ba ba của cô. Còn chưa kịp gọi một tiếng ba ba, đã nhìn thấy một chú lạ mặt đi phía sau ba ba. Gần như chỉ trong nháy mắt đó, đầu óc Lạc Thư Nhan trống rỗng, cô cũng không biết vì sao, suy nghĩ đầu tiên khi cô nhìn thấy chú kia là trốn đi! Ngày nắng to, một luồng gió lạnh vọt từ bàn chân đến từng ngóc ngách trên người, cô rùng mình một cái, trên cánh tay nổi da gà. Phản ứng đầu tiên của người đang sợ là trốn. Lạc Thư Nhan không kịp đổi giày lùi lại một bước, sau lưng phát lạnh, nếu không phải ba ba với chú Tống còn ở đây, cô đã sớm quay người chạy!