Lúc Thẩm Yến ăn mì, nhìn thoáng qua thấy cô không nhúc nhích đũa, liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, chỉ thấy sắc mặt cô hoảng hốt, biểu cảm rất không đúng.
"Sao lại không ăn thế, có phải do vị không ngon không?" Thẩm Yến nghi hoặc hỏi.
Theo khẩu vị của cậu thì tiệm mì này thật sự, mang hương vị chính tông của Ninh Thành, giống y đúc khi còn nhỏ bọn họ từng ra ngoài ăn.
Cậu thích ăn, hẳn là Lạc Thư Nhan cũng thích ăn mới đúng, hai người họ có khẩu vị khi ăn mì khá giống nhau.
Có lẽ là từ nhỏ đã lớn lên ở Ninh Thành, từ khi bốn tuổi hai người đã bắt đầu cùng nhau ăn cơm, ngoại trừ cô thích ăn đồ ăn vặt, cậu không thích ăn đồ ăn vặt ra, còn món chính trong bữa ăn thì đều có thể ăn cùng nhau.
Bọn họ đều rất thích hương vị thức ăn của Ninh Thành.
Lạc Thư Nhan làm vẻ mặt đau khổ lắc đầu, "Không phải, hương vị rất tốt."
Sao cô lại quên mất, lúc trước học cấp hai có cược với Đường Vũ, nếu như cô hẹn hò với Thẩm Yến, sẽ phải hát mười lần bài cao nguyên Thanh Tạng! (thương cổ họng bé Nhan ghê)
Trời ạ. . .
Sao lúc đấy cô lại đi cược thế chứ, chẳng lẽ càng trẻ thì càng không biết trời cao đất rộng sao?
Thẩm Yến: "?"
Lạc Thư Nhan không muốn nói vụ cá cược này cho Thẩm Yến nghe, nói nửa thật nửa giả: "Không phải sắp tới chúng ta sẽ về Xích Thành à, hai ngày trước Đường Vũ còn gửi tin nhắn cho mình, nói sau này mình về muốn đi chơi với mình."
Thẩm Yến nghe lời này mới không hiểu sao: "Cho nên?"
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân đột nhiên cô ăn không ngon sao?
Cậu luôn cảm thấy đấy không phải chuyện kinh thiên động địa đến mức, khiến cô ăn không ngon.
Lạc Thư Nhan buồn rầu, "Không nói cho cậu được đâu, đây là chuyện giữa các nữ sinh."
Thẩm Yến không muốn hỏi thêm nữa, nếu cô đã nói đây là chuyện giữa các nữ sinh, nói không chừng sẽ là chuyện mà cậu không thấy hứng thú.
Lạc Thư Nhan tiếp tục cầm lấy đũa vừa ăn mì, vừa lấy điện thoại di động ra lên mạng tra tư liệu ——
Người bình thường nên rèn luyện dung tích hô hấp như thế nào.
Hát một bài cao nguyên Thanh Tạng đã suýt mất mạng già rồi, cô còn phải hát liên tiếp mười bài.
Chỉ nghĩ thôi đã không nhịn được thắp mấy ngọn nến cho phổi với cuống họng của mình.
Có lẽ Đường Vũ đã quên đi vụ cá cược này, nếu cô còn nhớ rõ, vậy thì phải có chơi có chịu, không thể trốn hình phạt của thua cược, như vậy quá nhát gan.
Mười bài thì mười bài, lấy mạng luôn đi!
Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan không ai để ý đến chuyện ám hiệu, không có nói bằng lời, cứ ăn ý giữ im lặng như vậy, thuận theo tự nhiên cùng chấp nhận sự thay đổi trong mối quan hệ. Từ bạn bè biến thành người yêu, không cần nói cái gì, Thẩm Yến vẫn đối xử tốt với Lạc Thư Nhan như trước, nhưng người sáng suốt cũng nhìn ra được, loại tốt này của cậu không giống lúc trước lắm.
Ví dụ như, khi cậu cùng xem phim với Lạc Thư Nhan, sẽ không cố ngồi xa cô một chút, hai người ngồi rất gần giống như khi còn bé.
Ví dụ như, mỗi ngày cậu đều gọi Lạc Thư Nhan rời giường, hai người cùng đạp xe ra ngoài ăn sáng.
Ví dụ như, khi ba bố mẹ dẫn bọn họ ra ngoài ăn, hai người họ ăn xong sẽ kiếm cớ rời đi.
Gần đây tâm trạng Lạc Thiên Viễn không tốt lắm, Lục Hành Sâm lại thấy hổ thẹn với anh, nên lúc rảnh rỗi anh thường xuyên lái xe đến công ty Lạc Thiên Viễn, hoặc là mời Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược đi ăn cơm, hoặc là tặng lá trà ngon cho Lạc Thiên Viễn. Lạc Thiên Viễn vẫn không thay đổi sắc mặt với anh, như thể anh ta không hề để ý.
Không bao lâu sau kỳ thi đại học đã có đáp án của đề thi, Lạc Thư Nhan so lại một lần rồi dự đoán điểm số, cô phát huy còn tốt hơn các kỳ thi tháng mọi lần, có lẽ thi đại học Thanh Hoa sẽ không khó lắm, nhưng cô không biết liệu điểm có đủ để học chuyên ngành tốt không.
Lạc Thiên Viễn biết, hầu như các sinh viên đều phải trọ ở trường, điều kiện ký túc xá đại học cũng không quá kém, thậm chí anh còn từng đến ăn ở căn tin trường đại học Thanh Hoa, hương vị không tệ lắm. Nếu như con gái trọ ở trường thì trường đại học cách chỗ này có hơi xa, căn biệt thự anh mua lúc trước đã được cải tạo lại cách đây hai năm, cố ý mời người thiết kế nội thất chuyên nghiệp đến, làm theo phong cách Thư Nhan thích, sau lại mời thuê nhân viên với dì giúp việc đến quét dọn định kỳ. Nếu thật sự không ở thì có hơi đáng tiếc, anh vẫn nhớ con gái rất thích căn biệt thự kia.
Anh cảm thấy con gái đã trưởng thành, nên biết một phần tình huống trong nhà.
Mặc dù trước mắt anh chưa có dự định để con gái biết rốt cuộc có bao nhiêu sản nghiệp, nhưng. . . Có thể để lộ ra một góc của tảng băng.
Ví dụ như để con gái biết hai công ty ở Bắc Kinh là do anh mở, ví dụ như căn biệt thự kia là của bọn họ, lại ví dụ như cửa hàng ở trung tâm thành phố là tài sản anh chuẩn bị sẵn cho con bé.
Chờ chút, nên thiết lập một con số tiết kiệm như thế nào mới hợp lý, mà lại không quá đáng nghi nhỉ?
Mấy ngàn vạn hay mấy trăm triệu?
Anh quyết định sẽ từng bước từng bước cho con gái biết tình huống thực sự trong nhà, vì thế anh đã lên kế hoạch xong, ví dụ như lúc mười tám tuổi sẽ cho con bé biết nhà mình là một gia đình giàu có bình thường, lúc hai mươi tuổi thì công ty càng mở càng lớn thậm chí còn đưa ra thị trường, anh thành ông chủ lớn, tài sản đi theo cũng tăng lên một bậc, đến mức có thể cạnh tranh trên bảng xếp hạng những người giàu có, lúc hai mươi hai tuổi, con gái cũng sắp tốt nghiệp đại học, có thể để con bé biết tình huống thật trong nhà. Nếu con bé muốn học tiếp thì cứ học, không muốn học tiếp thì có thể xem thử mấy công ty dưới danh nghĩa anh xem có thích cái nào không, thích thì anh sẽ để con bé đi luyện tay nghề một chút.
Như vậy rất tốt, từng bước một sẽ đến!
Tối đến, Lạc Thiên Viễn đặt một bản sao giấy phép kinh doanh của công ty, giấy chứng nhận bất động sản của cửa hàng do anh đứng tên, và chìa khóa xe trên bàn cà phê.
Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn anh: "Ba ba, cái này. . . ?"
Lạc Thiên Viễn cười cười, "Thật ra lúc trước đã muốn nói cho con biết rồi, mấy năm trước tại ở Xích Thành ba ba vô tình kiếm được một khoản tiền lời, không nhiều lắm, lúc ấy ba ba định đến Bắc Kinh mở công ty, nào biết được vận khí không tệ, hiệu quả với lợi ích của công ty vẫn luôn rất tốt, mấy năm trước có mua lại với sửa chữa căn biệt thự kia của chú Quách, qua một thời gian ngắn nữa chúng ta sẽ dọn đến căn biệt thự đấy ở. Ba ba con không có kiến thức gì, lo lắng làm ăn tiêu hao cuối cùng không để lại được gì, nên mới mua mấy cửa hàng. Thư Nhan, bây giờ trong nhà có chút tiền tiết kiệm, con cũng phải lên đại học, là người lớn rồi, sau này trong nhà có chuyện gì ba ba sẽ bàn bạc với con trước."
"Mấy cửa hàng kia đã cho thuê, khách trọ có người giao tiền thuê theo tháng, có người giao theo năm, tóm lại đều gửi vào tấm thẻ này, tấm thẻ này ba ba cho con, để làm tiền sinh hoạt của con."
Lần này Lạc Thư Nhan thật sự sợ ngây người!
Cô biết nguyên tác sẽ phát triển như thế nào, đại khái cũng có thể suy đoán ra trong khoảng mấy năm này ba ba cô sẽ trở thành người giàu nhất. Như vậy trước mắt điều kiện kinh tế trong nhà nhất định không giống như ba ba nói, trong lòng ba ba cô mười tám tuổi vẫn chỉ là bé con thôi à? Cho nên chỉ dám lộ ra một chút này cho cô biết thôi?
Mấy cửa hàng ba ba nói nhất định đều ở khu vực thịnh vượng, cô không biết tiền thuê hàng năm của mấy cửa hàng này là bao nhiêu, chỉ biết lúc trước khi còn ở Xích Thành Đường Vũ từng nói với cô, nhà cậu ấy có một cửa hàng không lớn lắm ở trung tâm thành phố đang để người khác thuê, tiền thuê hàng năm đến mười mấy vạn, đấy còn là giá của ba bốn năm trước, vẫn là ở Xích Thành. . .
Bây giờ tiền thuê một tháng ở khu vực phồn hoa của Bắc Kinh là bao nhiêu.
Tim Lạc Thư Nhan đập rộn lên, đây là tiền thuê mấy cửa hàng đấy, lấy làm tiền sinh hoạt cho cô á?
Tại lúc Lạc Thư Nhan đã không biết đêm nay là năm nào, Lạc Thiên Viễn còn nói: "Tiền không nhiều, con lấy mà dùng, ba ba muốn nói cho con hiểu, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, con muốn mua gì thì cứ mua không cần phải nhờ người khác. Mặt khác, con cũng không nhỏ nữa, đã mười tám rồi, có thể thử lên kế hoạch xem nên dùng tiền như thế nào, số tiền này chỉ cần con dùng vào việc hợp pháp, ba ba sẽ không quản, con phải bắt đầu học cách quản lý tài sản của mình, bắt đầu từ số tiền nhỏ trước, chờ khi con lớn hơn một chút, nếu tình huống trong nhà vẫn ổn thì ba ba sẽ cho con nhiều tiền hơn."
Vẻ mặt Lạc Thư Nhan hốt hoảng, có một loại cảm giác không chân thật.
Mặc dù cô cũng kho bạc nhỏ, nhưng hiển nhiên không thể so với số tiền trong tấm thẻ này.. . .
Lạc Thiên Viễn vừa chua chát vừa dặn dò: "Nhà họ Lục có tiền, nhưng ba ba vẫn hi vọng con với Tiểu Yến có thể ở chung bình đẳng, nếu như con không đủ tiền tiêu, nhất định phải tìm ba ba đầu tiên, không được tìm bạn trai, biết chưa?
Bây giờ anh thấy trên mạng có cái gì mà bún thập cẩm cay bảy tệ, một ly trà sữa mười tệ có thể khiến mấy cô gái tuyệt vọng, anh lại thấy lo sợ.
Anh chưa từng bạc đãi con gái về mặt vật chất, mặc dù đang giả nghèo, nhưng cũng nuôi con theo tiêu chuẩn của một gia đình khá giả, không nuôi con gái thành người có thói quen kiêu căng tiêu tiền vung tay quá trán, cũng không để con bé tự ti, cho là mình kém một bậc, anh cho con bé tất cả mọi thứ con bé muốn. Đương nhiên, nếu như bạn trai của con gái không phải Thẩm Yến thì phương châm nuôi con của anh là đúng, nhưng mấu chốt là sao anh biết được con gái lại hẹn hò với Thẩm Yến, nào biết được Thẩm Yến là người thừa kế của nhà họ Lục.
Sai, từ lúc mới bắt đầu đã sai!
Chỉ hận anh biết tâm tư của kẻ địch quá muộn.
Lạc Thư Nhan xấu hổ không dám nói với Lạc Thiên Viễn, Thẩm Yến còn đang để mấy vạn ở chỗ cô.
Cô hiểu nỗi khổ tâm của ba ba, vội vàng gật đầu: "Biết ạ, nếu con không có tiền, con nhất định sẽ tìm ba ba, không tìm người khác!"
Cuối cùng Lạc Thiên Viễn cũng hài lòng với kết quả này.
Lạc Thư Nhan cầm thẻ chóng mặt trở về phòng ngủ, còn không biết trong thẻ này có bao nhiêu tiền đâu, ba ba nói trong này có tiền thuê hai năm.
Mặc dù cô vẫn luôn biết trong nhà có tiền, cũng biết bố của mình rất lợi hại, nhưng lần đầu tiên nhận được nhiều tiền tiêu vặt như vậy, vẫn có loại cảm giác như đang nằm mơ.
Cô lấy điện thoại di động ra, gửi cho Thẩm Yến một tin nhắn: 【 Hình như mình đã qua khảo nghiệm sơ bộ rồi. Bố mình bảo qua mấy ngày nữa sẽ chuyển đến căn biệt thự kia. 】
Thẩm Yến nhắn lại rất nhanh: 【 Chúc mừng cậu, đại tiểu thư. 】
Lạc Thư Nhan nhìn tin nhắn này, nhìn cách xưng hô của cậu, ngơ ngẩn một lúc, sau khi tỉnh táo lại thì cười không ngớt.
Thế mà cậu còn nhớ rõ!
Khi còn bé cô bảo cậu gọi cô là đại tiểu thư, cậu còn bảo cô chậm phát triển.
Không phải bây giờ vẫn ngoan ngoãn gọi đại tiểu thư à!
–
Bọn họ trở về Xích Thành một chuyến, Lạc Thư Nhan cũng hẹn đi ăn với đi hát với Đường Vũ.
Thẩm Yến biết là buổi hẹn của con gái, nên cũng không nói muốn đi cùng.
Mặc dù Lạc Thư Nhan cùng Đường Vũ không có mấy cơ hội gặp mặt, thế nhưng sẽ thường xuyên tám chuyện trên điện thoại di động, vừa thấy mặt cũng không thấy xa lạ, cùng chia sẻ tình trạng sinh hoạt của nhau, Đường Vũ đã không còn là bé gái cố gắng còng lưng lúc trước, cô càng ngày càng tự tin, hai người thuê một phòng riêng nhỏ ở KTV, Đường Vũ vừa vào phòng đã an vị trên ghế sô pha trả lời tin nhắn, không ngẩng đầu nói với Lạc Thư Nhan: "Cậu chọn bài hát trước đi, chờ mình một lúc."
Lạc Thư Nhan lên tiếng, ngồi trước bàn chọn bài hát, trịnh trọng chọn bài cao nguyên Thanh Tàng, trước khi hát cô gửi tin nhắn cho Thẩm Yến: 【 Mua cho mình mấy hộp kẹo ngậm. 】
Vốn dĩ Đường Vũ đang nhắn tin với bạn, lúc trong phòng vang lên đoạn nhạc dạo của bài cao nguyên Thanh Tàng, cô còn tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu lên thấy Lạc Thư Nhan đang ngồi trên ghế chân cao, hắng giọng một cái, thâm tình mở miệng hát.
Đường Vũ trợn tròn mắt: ". . . ?"
Giai điệu lỗ tai cô nghe thấy là thật à?
Chờ sau khi Lạc Thư Nhan hát xong một bài, lúc này Đường Vũ mới ngơ ngẩn, nghĩ đến một lần cá cược từ rất lâu lúc trước.
Cô kinh ngạc nhìn Lạc Thư Nhan.
Vẻ mặt Lạc Thư Nhan thành thật gật đầu: "Đúng vậy, giống y như cậu nghĩ đấy."
Đường Vũ đột nhiên hóa thân thành gà thét lên a a a nửa ngày, cô cũng không đoái hoài tới trả lời tin nhắn, chạy vội tới trước mặt Lạc Thư Nhan: "Thật à?? Vậy thì tốt quá đi!!"
Đường Vũ thật sự rất vui.
Lúc trước cô đã cảm thấy, Thẩm Yến đối với Lạc Thư Nhan không bình thường rồi mà.
Vậy mà hai người lại đang hẹn hò thật. . .
Lạc Thư Nhan cũng rất vui, khuôn mặt nhỏ ửng hồng: "Thật ra cũng chỉ mới gần đây thôi."
Hai người Đường Vũ cùng Lạc Thư Nhan đều kích động, con gái nha, mỗi khi vui vẻ kích động là lại ôm nhau.
Chờ đến khi cuối cùng Đường Vũ tỉnh táo lại, cô nhắc nhở Lạc Thư Nhan: "Chuyện gì ra chuyện đấy, mặc dù mình thật sự rất vui, nhưng cậu vẫn phải hát mười bài liên tiếp, còn chín bài nữa."
Lạc Thư Nhan: Cậu là ma quỷ à?. . .
Cùng lúc đó, Thẩm Yến nhận được tin nhắn của Lạc Thư Nhan đang ra ngoài.
Cậu mặc áo thun rộng rãi, cầm túi rác xuống tầng, đến tiệm thuốc bên ngoài khu chung cư mua kẹo ngậm cho Lạc Thư Nhan.
Lúc ra khỏi tiệm thuốc, cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm một lúc.
Buổi tối giữa hè, trên bầu trời đầy những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Đột nhiên trong lòng cậu nghĩ, Lạc Thư Nhan, ngày mai nhất định sẽ có thời tiết tốt nhỉ?