Kỳ thật nếu như không có ảnh hưởng của giấc mơ kia, Lạc Thư Nhan cũng sẽ không liên tưởng nhiều như vậy, sau khi nói suy nghĩ của mình, cô lại vội vàng nói: "Thẩm Yến, mình chỉ đoán vậy thôi, có lẽ do mình nghĩ nhiều quá."
Hai người bọn họ có một thỏa thuận bất thành văn, đó chính là liên quan chuyện liên quan tới đối phương, biết gì thì nói nấy.
Tựa như Thẩm Yến năm đó cũng không có thực tế chứng cứ chứng minh ba ba cô giàu đã nói cho cô, cậu cũng sẽ nói cho cô biết những gì cậu nghĩ, giữa bọn họ không nên có chuyện gì giấu diễm đối phương.
Sắc mặt Thẩm Yến nặng nề, cậu luôn rất thông minh.
Rất nhiều chuyện Lạc Thư Nhan không chú ý thì cậu sẽ để ý.
Ví dụ như, vừa rồi lúc chú kia xuất hiện, ma ma cậu đã sửng sốt một lúc.
Vài giây ngắn ngủi rất khó để phân biệt đâu là nét mặt đâu là biểu cảm của một người, nhưng cậu đã sống nương tựa với ma ma nhiều năm như vậy, cậu có thể nhận ra cảm xúc của ma ma không ổn.
Đúng vậy, Lạc Thư Nhan không có chứng cứ, cậu cũng biết, nhưng tiềm thức của cậu nói cho cậu biết, suy đoán của cô là thật.
Thẩm Yến mím chặt vành môi, giọng cạnh lẽo cứng rắn hơn vừa nãy, "Mình biết rồi."
Lạc Thư Nhan giật mình, ôm gối ôm, không khỏi thở dài một hơi, "Vừa rồi hình như ba ba mình không muốn cho chú kia nói lung tung, cho nên mới đánh chú ấy ngất. Thẩm Yến, mình đang nghĩ,có lẽ người kia có quan hệ gì đó với cô Thẩm, hoặc có quan hệ với mẹ mình, nhưng mẹ mình đã ra nước ngoài hơn chục năm rồi. . ."
"Haiz, cũng có thể là mình đang nghĩ nhiều thôi, cậu nói đúng, mình không nên xem quá nhiều phim truyền hình!"
Chính Lạc Thư Nhan cũng không biết, trong tiềm thức cô đang an ủi Thẩm Yến.
Một ba ba vắng mặt hơn chục năm, đột nhiên lấy phương thức như vậy xuất hiện, cô nghĩ, có lẽ Thẩm Yến cũng không vui vẻ gì lắm.
Nếu có một ngày, ma ma cô tìm đến cô, chắc cô sẽ không biết nên đối mặt ra sao. . .
Mà tình huống của cô không giống Thẩm Yến, cô biết rõ mẹ mình còn sống, ra nước ngoài, có đôi khi trong nhà còn nhận được bưu kiện của mẹ gửi đến, cô biết ma ma sống trên thế giới này, nhưng Thẩm Yến lại không giống, cậu không biết mình ba ba là ai, cũng không biết ông ấy còn sống hay đã chết.
Lạc Thư Nhan mấp máy môi, không biết vì cái gì, trong lòng có chút khó chịu, khó chịu vì Thẩm Yến.
Cô đưa tay ra, chọc chọc cánh tay của cậu.
"Thẩm Yến, cậu có đói bụng không, mình đi rửa quả táo cho cậu, có được không?"
Thẩm Yến nhìn cô, đó là một loại ánh mắt khiến Lạc Thư Nhan ngơ ngẩn.
Từ thâm trầm này không hợp với một đứa bé trai mười hai tuổi.
Nhưng Thẩm Yến giờ khắc này khiến Lạc Thư Nhan nghĩ đến một câu, yên lặng là tiếng khóc lớn nhất.
"Hiện tại không muốn ăn."
Không biết yên lặng bao lâu, Thẩm Yến đột nhiên hỏi Lạc Thư Nhan: "Đợi chút nữa bất kể là ai về trước, Lạc Thư Nhan, cậu giúp mình hỏi thử, có được không?"
Lạc Thư Nhan: "A?"
"Giúp mình mở đầu." Thẩm Yến cúi thấp đầu, "Mình không biết nên hỏi thế nào. Có lẽ họ còn coi mình là trẻ con."
Lạc Thư Nhan hiểu ý Thẩm Yến.
Cô ừ một tiếng: "Được, để mình làm hết cho! Chỉ cần cậu muốn biết, mình đi hỏi giúp cậu ngay!"
Lúc đầu Lạc Thư Nhan khẳng định là Thẩm Thanh Nhược sẽ về trước, nào biết được cửa vừa mở ra, cô lập tức quay đầu nhìn về phía cửa thấy ba ba co bước vào.
Lạc Thiên Viễn muốn cùng vào nhà với Thẩm Thanh Nhược, nhưng Thẩm Thanh Nhược nói cô muốn yên tĩnh một mình một lát, hóng chút gió biển ngẫm lại mọi chuyện, anh nghĩ, hôm nay cô phải chịu kích thích rất lớn, cần bình tĩnh một chút, liền không nói gì nữa, chỉ dặn cô đừng đi quá xa.
Lạc Thiên Viễn nhìn thấy hai đứa bé đều ngồi trên ghế sa lon, TV cũng tắt, cảm thấy kinh ngạc cũng thấy có chút không chắc chắn.
Hai đứa bé vốn rất thông minh, giải thích hôm nay của anh hiển nhiên không đủ thuyết phục.
Chỉ là chuyện này cũng không dễ giải thích, dù sao chuyện anh đáng ngất Lục Hành Sâm là thật.
Cảm thấy tim đập liên hồi, trên mặt lại bình tĩnh, "Sao không xem TV, hiện tại cũng không sớm nữa, nhanh chuẩn bị đi ngủ đi, ngày mai mang hai đứa đi công viên Hải Dương chơi. Nhưng phải ngủ sớm dậy sớm, ngày mai mới có tinh thần ở bên ngoài chơi cả ngày."
Lạc Thư Nhan còn nghĩ tới chuyện Thẩm Yến nhờ cô làm.
Cô cũng không quanh co lòng vòng với ba ba nữa, không nghĩ quá nhiều, liền trực tiếp mở miệng hiếu kì hỏi: "Ba ba, chú kia là ai thế ạ? Chú ấy nhất định không phải bạn của ba ba!"
Lạc Thiên Viễn sững sờ, lập tức cười nói: "Sao lại hỏi như vậy?"
Lạc Thư Nhan nói lại chuyện ngày hôm đó ở cửa nhà hàng cho Lạc Thiên Viễn nghe, trong tay còn nắm chặt cái kẹp tóc kia, "Đây là cô Thẩm cho con, có phải chú kia biết cô Thẩm không ạ?"
Nghe lời này của con gái, xem như đã giải được nghi ngờ của Lạc Thiên Viễn.
Hóa ra Lục Hành Sâm thấy kẹp tóc trên đầu con gái, cho nên nghi ngờ rồi tiếp tục tra theo, thế nên mới có vở hí lịch ô long này.
Hôm nay anh cũng buồn bực, rõ ràng Thẩm Thanh Nhược không nhìn thấy Lục Hành Sâm, mặc dù đều ở chung một khách sạn, nhưng bọn họ chưa từng găph chính diện anh ta, mà với tính tình của Lục Hành Sâm, nếu quả như thật sự ngẫu nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Nhược, chắc chắn anh ta sẽ vòng vèo như vậy.
Có chi tiết này, mọi chuyện cần thiết đều có thể nối liền.
Lạc Thiên Viễn vẫn chưa trả lời.
Thẩm Yến ở một bên lại lên tiếng, cậu nhìn chằm chằm Lạc Thiên Viễn, "Chú Lạc, cháu có cái này muốn hỏi chú, có phải đấy là cha ruột của cháu không, là cha trên quan hệ pháp luật của cháu?"
Lạc Thiên Viễn cảm khái hai đứa bé cẩn thận.
Cũng biết chuyện này giấu diếm không nổi nữa, nhưng người nói ra hết thảy chuyện này không thể là anh, hẳn nên là người làm mẹ Thẩm Thanh Nhược, hoặc là cái người làm cha mà cũng không biết Lục Hành Sâm kia, bất kể như thế nào, đều không tới phiên anh.
Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan đều nhìn chằm chằm Lạc Thiên Viễn, chờ đợi đáp án của ann.
Lạc Thiên Viễn lại ôn hòa cười một tiếng, "Chuyện này nếu cháu nghe mẹ nói sẽ tốt hơn. Cô ấy sẽ không giấu cháu đâu, được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, đi ngủ đi."
Kỳ thật, mặc dù Lạc Thiên Viễn không trả lời, nhưng anh đã gián tiếp thừa nhận câu hỏi này, Thẩm Yến lập tức biến sắc.
Lạc Thư Nhan cũng không nghĩ tới chính mình suy đoán là thật.
Cô trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ quyển tiểu thuyết cô mơ tới kia thật sự là thật? Nữ chính là cổ Thẩm?
Cái kia...
Thẩm Yến thật sự là cầu có IQ cao thiên tài trong tiểu thuyết?
Thế nhưng, tất cả kịch bản đều rối loạn hết rồi!
Lạc Thiên Viễn biết cảm xúc Thẩm Yến không ổn, lúc này Thẩm Thanh Nhược còn ở bên ngoài chưa về, anh lại không thể để Thẩm Yến ở một mình trong phòng, đứa nhỏ này tính tình quật cường, lại vào tuổi như vậy, nếu như để tâm vào chuyện vụn vặt, không chừng sẽ phát sinh chuyện gì, anh liền dứt khoát nói với Lạc Thư Nhan, bảo con bé về phòng nghỉ ngơi trước, anh nói chuyện tâm sự với Thẩm Yến.
Đương nhiên Lạc Thư Nhan không có ý kiến gì, cô hạ giọng nói: "Ba ba, thật ra Thẩm Yến rất khó chịu, cậu ấy không nói, nhưng con biết."
Cô quen biết Thẩm Yến bao nhiêu năm, đã sớm hiểu rõ nhau.
Tâm trạng Thẩm Yến lúc này ra sao, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Lạc Thiên Viễn vui mừng với sự tỉ mỉ của con gái, đưa tay ra xoa xoa đầu con bé, "Được."
Lúc Lạc Thiên Viễn đi vào gian phòng cách vách, Thẩm Yến đang ngồi ở bên giường ngẩn ngơ.
Cậu đã đi tắm, mặc áo phông với quần đùi tương đối rộng rãi.
Lạc Thiên Viễn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp đứa nhỏ này, gầy teo, nho nhỏ, ánh mắt lại rất sáng, lúc ấy đứa nhỏ này còn chưa đến năm tuổi, mồm miệng rõ lanh lợi, chỉ là không hay mở miệng nói chuyện, ánh mắt nhìn người khác cũng rất đề phòng.
Chỉ mới chớp mắt, Thẩm Yến đã trưởng thành thành thiếu niên mười hai tuổi.
Lúc ấy sở dĩ anh muốn kéo Thẩm Thanh Nhược về phe mình, ngoại trừ việc anh biết mẹ đơn thân không dễ dàng gì lại vất vả, càng nhiều hơn chính là đau lòng đứa trẻ này.
Sau khi làm ba ba, trên phương diện đối đãi với trẻ nhỏ, tâm tư trở nên càng mẫn cảm ôn nhu, anh không muốn nhìn thấy những đứa trẻ tầm tuổi con gái anh chịu khổ, cho nên mới có thái độ khác thường, ngoại trừ cứu Thẩm Thanh Nhược, còn đem gian phòng bên cạnh bán cho cô, là muốn cho hai mẹ con bọn họ một chỗ cư trú an toàn.
Đứa nhỏ này ở nhà hướng ngoại hơn trước nhiều, ngẫu nhiên cũng sẽ bị Thư Nhan chọc cho cười ha ha.
Không khoa trương chút nào, cũng coi như Lạc Thiên Viễn nhìn Thẩm Yến lớn lên, nói anh coi như cháu trai cũng không phải nói quá.
Lạc Thiên Viễn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Yến.
Trong phòng rất yên tĩnh, Lạc Thiên Viễn đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai cậu, "Sao còn chưa ngủ thế?"
Thẩm Yến nghiêng đầu, trên mặt cậu không vui không buôn, nhưng trong lòng lại rất khó chịu, "Chú Lạc, người kia thật sự là cha cháu ạ? Thế nhưng cho tới giờ ma ma chưa từng nói cho cháu biết, cháu tưởng ba ba đã sớm qua đời."
Khi còn bé có lẽ cậu đã từng hiếu kỳ ba ba là ai, ba ba đâu rồi, thế nhưng mà, sau này phần hiếu kỳ này không còn nữa, cậu nghĩ, nếu như ba ba còn ở đó, làm sao có thể không tìm đến cậu cùng ma ma được, sao có thể không xuất hiện lúc ma ma bị bắt nạt được, làm sao có thể để cho các bạn nhỏ khác cười cậu không có ba ba chứ, thậm chí ngay cả lúc cậu bị mắng là con hoang cũng không xuất hiện?
Nếu như ba ba còn sống, tại sao có thể như vậy chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một loại khả năng.
Ba ba qua đời, không có ở đây.
Nhiều năm như vậy, cậu đã tiếp nhận sự thật này, hiện tại đột nhiên nói cho cậu biết, ba ba cậu không chết. . .
Cậu có chút mơ hồ.
Lạc Thiên Viễn cũng không biết phải an ủi Thẩm Yến thế nào, ngẫm nghĩ một lát, nói khẽ: "Đây là chuyện rất phức tạp, chú cũng không rõ lắm chuyện này đầu đuôi thế nào, để chú nói cho cháu còn không bằng bảo ma ma nói cho cháu nghe."
Thẩm Yến mờ mịt, "Vậy cháu nên làm thế nào?"
Nên làm thế nào?
Lạc Thiên Viễn cũng bị vấn đề này làm khó, "Tiểu Yến, bây giờ cháu không phải trẻ nhỏ nữa, là một thiếu niên, chú cảm thấy những đứa trẻ ở tuổi này của cháu có thể nhận rõ phải trái đúng sai rồi, chú nghĩ như vậy, nếu như có thể, sau này hi vọng cháu có thể trở thành một người đàn ông có trách nhiệm, trách nhiệm có ý gì đâu, là có thể làm chủ ý kiến của mình, gánh lên trách nhiệm của ý kiến đấy, người khác dù sao cũng chỉ là người đứng xem, ai cũng không thể quyết định thay cho cháu, tự bản thân cháu cũng biết rõ chuyện này nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Tự cháu đi xem, đi nghe, suy nghĩ, sau đó tự mình ra quyết định."
Đây chính là chuyện Lạc Thiên Viễn muốn hoàn thành.
Chuyện giữa người lớn với nhau tốt nhất đừng nên ảnh hưởng tới trẻ nhỏ.
Xem từ mặt ngoài, có vẻ như chuyện này là chuyện giữa Thẩm Thanh Nhược với Lục Hành Sâm, nhưng kỳ thật không phải như thế, loại tình huống này quá phức tạp, đã không còn là chuyện giữa một người đàn ông với một người phụ nữ nữa mà giờ còn là chuyện giữa cha với con trai.
Thẩm Yến không thể quyết định thay Thẩm Thanh Nhược, Thẩm Thanh Nhược cũng không thể quyết định thay Thẩm Yến.
Lời Lạc Thiên Viễn nói, Thẩm Yến nghe hiểu, cậu nhẹ gật đầu, mờ mịt trong nội tâm bớt rất nhiều.
"Vâng." Cậu trả lời như vậy.
Liền bắt đầu từ chuyện này, liền bắt đầu từ khi mười hai tuổi, làm một người có chính kiến.
Buổi tối đó, Lạc Thiên Viễn trông Thẩm Yến, mãi đến khi Thẩm Yến ngủ, thẳng đến Thẩm Thanh Nhược về.
Trước lúc cậu mơ mơ màng màng ngủ, nhìn chú Lạc ngồi bên giường, đột nhiên nghĩ, kỳ thật cậu muốn ba ba, nhưng ba ba cậu muốn là người như chú Lạc.