Đầu tiên là cô trợn mắt mấy phút, sau khi kịp phản ứng thì nhảy lên trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường, ôm gối ôm muốn thét lên, lại sợ để người khác nghe được. Lúc này cô như con tôm đang bị ném vào chảo chiên vàng ruộm, từng chút từng chút trở nên đỏ bừng, co quắp lại, uổng công cô xem qua nhiều phim Hàn như vậy, đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm như thế, không biết đã thấy bao nhiêu cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính, nói theo một cách khác, cô đã 'trăm trận trăm thắng', theo lý thì khi đối mặt với loại tỏ tình này sẽ lù lù bất động, nhưng sự thực là. . . Bây giờ cô chỉ muốn hát vang cho toàn thế giới nghe!
Thế nhưng rất nhanh cô lại rơi vào trạng thái nghi ngờ.
Cô nghi ngờ liệu có phải tai cô có vấn đề không. Mặc dù cậu không gõ ám hiệu này dưới mười lần, nhưng cô nghi ngờ liệu có phải tai cô đang nghe nhầm không
Vì thế, cô đeo tai nghe nghe nhạc, kiểm tra xem thính lực của mình có vấn đề gì không.
Cô nghi ngờ có lẽ đây còn không phải cậu gõ, là người khác đang gõ, mà tinh thần của cô sau hai ngày căng thẳng cao độ cuối cùng nghe nhầm thành cậu gõ.
Cô nghi ngờ có lẽ cậu đã quên ám hiệu kia có nghĩa là 'thích'.
Cả người cứ như cỏ đầu tường, gió chiều nào là nghiêng chiều đấy.
Lạc Thư Nhan có chút khó chịu, lúc thì vui vẻ lúc thì nghi ngờ, dứt khoát mở cửa đi vào phòng khách, tìm được ô che mưa của cô trong một góc hẻo lánh, một lần nữa trở lại phòng ngủ, cô che ô đi ra ban công.
Ban công lộ thiên nên ngay cả mái che cũng không có.
Mấy bồn để cây dưới nước mưa càng lộ màu xanh biếc tươi tốt.
Cô che ô, cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Nào có ai che ô đứng trên ban công.
Đang lúc cô chuẩn bị trở về gian phòng, sát vách vang lên tiếng vang, cô nhìn về phía bên kia, vậy mà Thẩm Yến cũng che ô đi ra, phòng của hai người họ chỉ cách nhau một bức tường, ban công cũng kế bên nhau. Trong chốc lát, Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn Thẩm Yến, vậy mà không biết nên nói cái gì cho phải.
Thẩm Yến vốn đang sợ Lạc Thư Nhan không nghe thấy ám hiệu của cậu, bốn mắt nhìn nhau, cô vô thức dời ánh mắt đi, không dám đối mặt với cậu, cậu hiểu hết mọi chuyện, không biết vì sao, đã tính đến ngày này từ lâu, cho dù phát triển theo đúng kế hoạch nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, tay nắm cán còn đang run nhè nhẹ.
Lạc Thư Nhan đột nhiên phát hiện, khó trách phim truyền hình sẽ cho thêm mấy chi tiết hư cấu, sau khi tỏ tình xong nào có nồng tình mật ý, chỉ có một loại xấu hổ nói không lên lời, muốn nói gì đấy nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể ngây ngốc nhìn cây một hồi, nhìn cậu một lúc, rõ ràng lúc nhìn cây cỏ là muốn nhìn cậu.
Thẩm Yến dẫn đầu phá vỡ sự yên lặng, cậu hắng giọng một cái, hỏi: "Lần này thi điền tiếng Anh không khó lắm, đúng không?"
Lạc Thư Nhan sững sờ, không nghĩ tới đột nhiên hỏi cậu lại hỏi vấn đề này, cô gật đầu, "Không khó lắm. Mình cảm thấy lần thi này không khó lắm. Còn đang thấy hơi lo đây."
Bình thường nhóm học sinh giỏi sẽ không bao giờ sợ bài thi có độ khó quá cao, chỉ sợ quá đơn giản.
"Không đâu." Thẩm Yến nói, "Giang Uyên phàn nàn với mình bài thi đại học lần này rất khó. Có lẽ do cậu ôn tập rất tốt nên mới thấy độ khó không cao."
"Giang Uyên thi bên cạnh lớp cậu à?"
Quan hệ của Lạc Thư Nhan cùng Giang Uyên cũng được, Giang Uyên tương đối hướng ngoại hài hước. Luôn luôn cố ý dùng ngôn ngữ sao hỏa đăng mấy bài hài hước.
Sở dĩ cô thêm Giang Uyên vào danh sách bạn tốt là vì cậu có quan hệ với Thẩm Yến.
Thật ra từ nhỏ đến lớn Thẩm Yến không có mấy bạn bè, bản thân cậu không quá thích chuyện kết bạn. Về sau, Thẩm Yến từng quen mấy người bạn ở cấp hai, đều cắt đứt liên hệ vì bọn họ đến Bắc Kinh, Lạc Thư Nhan vẫn luôn cảm thấy mấy bạn học ở cấp hai vẫn không được tính là bạn của Thẩm Yến. Có lẽ lúc ấy cậu chỉ không muốn để lộ chuyện mình không hòa đồng lắm, nên mới quen mấy bạn học kia? Mỗi lần nghĩ như vậy, Lạc Thư Nhan đều rất đau lòng cho cậu.
Mãi đến khi họ lên cấp ba, có một lần cô nhìn thấy Thẩm Yến cùng Giang Uyên cùng đến căng tin mua đồ ăn, bộ dạng hai người vừa nói vừa cười khiến an tâm.
Có lẽ Giang Uyên là bạn nam đầu tiên của Thẩm Yến.
Thẩm Yến ừ một tiếng: "Thi ngay cạnh lớp mình. Trước đó rõ ràng đã nói thi xong là xong rồi, kết quả vừa rồi gọi điện thoại cho mình, nhất định phải so đáp án với mình."
Lạc Thư Nhan bật cười, "Cậu ấy muốn thi trường nào?"
Thẩm Yến: "Đại học khoa học và công nghệ thông tin."
Hai người trò chuyện lúc có lúc không, nhưng không ai nhắc tới ám hiệu.
Liên quan tới chuyện này, Lạc Thư Nhan không đề cập tới, Thẩm Yến cũng không đề cập tới.
Nói đến đề thi đại học, đến thời tiết gần đây, cũng nói đến phim sắp được công chiếu. . . Hai người cùng đần độn che ô đứng trên ban công trước phòng mình.
Cuối cùng Lạc Thư Nhan cũng chắc chắn lỗ tai của mình chưa từng xuất hiện nghe nhầm, cũng không có không tỉnh táo, hóa ra Thẩm Yến thật sự thích cô.
Vậy mà cậu cũng rất thích cô!
Nghĩ tới chỗ này, rõ ràng Lạc Thư Nhan không có ăn kẹo nhưng lúc hít thở lại cảm thấy không khí mang theo một mùi hương ngọt ngào.
Cách màn mưa, Lạc Thư Nhan đỏ mặt, Thẩm Yến cũng thế.
Rất nhiều năm sau nhớ lại đêm mưa ngày kết thúc kỳ thi đại học này, nhớ lại thiếu niên thiếu nữ đứng che ô trên ban công, có lẽ đấy là thời điểm tốt đẹp nhất trong thanh xuân.
–
Ngày thứ hai, là một ngày nắng, buổi sáng sớm còn chưa tới chín giờ, mặt trời đã treo lên thật cao.
Mặc dù đang là tháng sáu, nhưng đã tiến vào giữa hè.
Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến hôm qua đã hẹn buổi sáng hôm nay cùng đi ăn sáng, nghe nói cách đây không xa có một tiệm mì, ông chủ là người ở Ninh Thành, hai người đã thèm hương vị Ninh Thành chính tông từ lâu rồi, nhưng quãng thời gian cuối lớp mười hai Thẩm Thanh Nhược cấm bọn họ ra ngoài ăn, thế là kế hoạch ăn mì kéo dài đến tận hôm nay.
Sau khi hai người xuống tầng, vốn định chuẩn bị ngồi xe đi, nhưng Thẩm Yến thấy lúc này cũng không nóng, đợt tết mẹ cậu rut trúng một chiếc xe đẹp trong hội chợ cuối năm, xe được khóa ngay trong hành lang, cậu nảy ra một ý tưởng, nói với Lạc Thư Nhan: "Nếu không chúng ta đạp xe đạp đi đi, dù sao cũng không xa lắm."
Đương nhiên Lạc Thư Nhan không có ý kiến gì.
Ngồi xe ô tô qua đấy hay đạp xe ra đấy đều được, dù sao vẫn là đi cùng với cậu.
Thẩm Yến lại lên tầng về nhà cầm chìa khóa xe, sau khi nói với Cao Nghiệp một tiếng, cậu đạp xe, Lạc Thư Nhan ngồi phía sau, đạp xe ra khỏi khu chung cư.
Cao Nghiệp cũng không biết có nên đi theo sau không, ngay lúc đang do dự, điện thoại di động của anh vang lên, là Lạc Thiên Viễn gọi tới.
Hôm nay Lạc Thiên Viễn đi làm sớm, sau khi đi vào văn phòng, nhớ tới dì giúp việc đã không tới từ hai ngày trước, Thẩm Thanh Nhược cũng tới công ty đi làm, lo lắng chuyện bữa sáng của con gái, lúc này mới bấm gọi điện cho Cao Nghiệp, đầu kia nhận rất nhanh.
"Cao Nghiệp, chắc Thư Nhan vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không?" Lạc Thiên Viễn hỏi.
Cao Nghiệp yên lặng mấy giây: "Đã dậy, vừa mới ra cửa."
Lạc Thiên Viễn hơi kinh ngạc.
Năm đó anh thi đại học xong phải rúc trong nhà ngủ hai ngày mới ra ngoài.
Quả nhiên con gái anh giỏi hơn anh nhiều, thành tích cũng tốt hơn anh, nhìn thế này chắc đã nắm chắc điểm tốt nghiệp trung học rồi nhỉ?
Lạc Thiên Viễn còn chưa kịp lộ ra nụ cười tự đắc kiêu ngạo, liền nghe thấy đầu điện thoại bên kia Cao Nghiệp nói: "Thư Nhan vừa ra ngoài với Thẩm Yến, hai người đều không cho tôi đi theo, tự đạp xe đạp đi."
Nụ cười của Lạc Thiên Viễn dần gượng gạo: ". . ."
Làm sao lại, làm sao lại đạp xe đạp đi? Có phải hai đứa bé này đều không ngủ được không, thi đại học xong không cần nghỉ ngơi sao?
Mặc dù đã biết kiểu gì thi đại học xong hai đứa cũng sẽ phá rách lớp giấy ngăn kia, nhưng đến khi nghe được chuyện này Lạc Thiên Viễn vẫn tức ngực khó thở.
Con gái của anh mới mười tám!
Ai có thể chấp nhận chuyện con gái bình thường ngoan hiền vừa mới thi đại học xong đã có bạn trai chứ?
Sau khi Cao Nghiệp báo cáo xong, Lạc Thiên Viễn yên lặng thật lâu, cúp điện thoại.
Anh ngồi trước bàn làm việc, đột nhiên giơ tay lên nắm thành nắm đấm, đập vào ngực mình.
Quản lý tài vụ vừa đi tới để nộp bảng báo cáo, thấy cửa phòng làm việc không có đóng, gõ cửa xong liền bước vào, nhìn thấy Lạc Thiên Viễn ngồi trên ghế trước bàn làm việc liên tục đấm ngực, cô giật mình, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc Lạc, sao thế? Có phải thấy không thoải mái ở đâu không?"
Chưa từng nghe nói tim tổng giám đốc Lạc có vấn đề gì mà, tổng giám đốc Lạc lại còn trẻ. . .
Lạc Thiên Viễn xua tay, yếu ớt trả lời: "Hơi khó thở chút thôi."
Quản lý tài vụ thấy Lạc Thiên Viễn thực sự không sao, mới đặt báo cáo lên bàn anh, nhân tiện còn có một phần thiệp mời.
"Tổng giám đốc Lạc, đầu tháng bảy này con gái tôi kết hôn, nếu rảnh thì nhất định phải tới uống chén rượu mừng nha." Trên người quản lý tài vụ đầy không khí vui vẻ.
Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua thiệp mời kia, chần chờ hỏi: "Chị Tôn, con gái chị năm nay bao tuổi?"
Quản lý tài vụ năm này cũng không còn trẻ, mọi người trong công ty đều gọi cô là chị Tôn. Lạc Thiên Viễn cũng không ngoại lệ.
Tôn tỷ vui vẻ nói: "Hai mươi sáu, bắt đầu yêu đương với bạn trai từ hồi còn học đại học, bố mẹ hai bên thương lượng rồi quyết định cưới luôn."
Lạc Thiên Viễn: "Nhìn chị có vẻ rất vui, chúc mừng."
Chị Tôn cười, "Tôi chỉ có một đứa con gái như vậy thôi, trong lòng cũng khó chịu lắm, cũng may là gả gần, nhà trai lại rất có thành ý, phòng cưới mua ở khu chung cư bên cạnh nhà chúng tôi. Trái lại là ông xã tôi, từ trong khoảng thời gian này bắt đầu mỗi ngày mất ngủ, còn khóc mấy lần liền, mỗi ngày tôi phải tốn bao công sức mới khuyên bảo được anh ấy, mệt gần chết."
Lạc Thiên Viễn chỉ cảm thấy có mấy phần chung chí hướng với ông xã chị Tôn.
Mặc dù con gái của anh mới mười tám tuổi, nhưng anh đã hiểu cảm giác khi chuyện này xảy ra là như thế nào?
Quá tệ.. . .
–
Lạc Thư Nhan ngồi phía sau xe đạp, Thẩm Yến đạp xe rất vững, hai người đi qua một con đường lại đi qua ngõ nhỏ.
Ánh nắng vừa phải, lúc này không nóng không lạnh. Nhớ tới ám hiệu mà đêm qua Thẩm Yến gõ, cô mấp máy môi, từ nhỏ đến lớn cô không phải một người nhát gan, đại đa số thời điểm lá gan đều rất lớn, chẳng lẽ lại muốn làm ốc sên rụt rè một lần trong chuyện tình cảm này sao?
Cô từng xem nhiều phim truyền hình như vậy, đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm như thế, chỉ có trong lòng cùng giấu một loại cảm xúc, cùng nhau nỗ lực thì hai mới có thể tiến xa hơn. Từ trước tới giờ tình cảm chưa từng dựa vào một bên đơn phương cố gắng, cô không muốn nhát gan trong chuyện liên quan đến Thẩm Yến.
Đấu tranh tâm lý đủ, lấy hết dũng cảm, cuối cùng cô đưa tara, uốn cong ngón tay, nhẹ nhàng trên lưng Thẩm Yến.
—— Mình.
—— Thích.
—— Cậu.
Lưng Thẩm Yến cứng ngắc, tốc độ đạp xe cũng chậm lại. Dường như không tin nổi ám hiệu mà mình cảm nhận được, tưởng mình không tỉnh táo nên tạo ra ảo giác.
Ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây, để lại bóng cây lốm đốm trên mặt đất.
Một giây, hai giây.
Lạc Thư Nhan lại gõ ám hiệu lên lưng cậu lần nữa.
—— Thẩm Yến, cậu có nghe hiểu không?
Thẩm Yến đột nhiên tăng nhanh tốc độ, trên mặt mang nụ cười xán lạn như bao thiếu niên trẻ tuổi khác, đi qua ngõ nhỏ, đi qua con hẻm, gió thổi phồng áo phông của cậu lên.
Không cần nói bất cứ câu nào, đây là ám hiệu riêng của bọn họ
Mặc dù im ắng, cũng đã nói rất nhiều rất nhiều lần câu thích cậu bằng âm thanh mà chỉ có họ mới nghe được.
Đúng lúc bọn họ đi ngang qua một tiệm cho thuê băng đĩa, lúc này loa bên trong tiệm thuê băng đĩa đang phát một bài hát ——
"Là tình yêu, là thay đổi, thay đổi từ hoàng hôn đến bình minh, có em nhịp tim tôi luôn loạn nhịp. . ."
"Trong tương lai, một năm, một tháng, một ngày, một giờ, một phút, một giây nào đó, một ai đó, một nơi nào đấy, một số khung cảnh sẽ mãi mãi trong tâm trí. . ."*
Hai người không nói gì, bên tai đỏ bừng, cùng cười ngại ngùng thẹn thùng.
Rất nhanh đã đến quán mì kia, hai người chọn hai bát mì đặc trưng của Ninh Thành, ngồi trong cửa hàng, bên cạnh có một cặp đôi trẻ tuổi đang lên kế hoạch đi du lịch Tây Tạng cùng Thanh Hải.
Lạc Thư Nhan dùng khăn giấy lau bàn, nghe một lúc lại cảm thấy có gì đấy không đúng lắm, cô không nhớ ra được, lúc đang ăn mì, khi Thẩm Yến lại bắt đầu gắp thịt băm trong bát cậu sang bát cô, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, cô nhớ ra chỗ nào không đúng rồi!
Tây Tạng. . . Thanh Hải!
Đột nhiên mặt Lạc Thư Nhan xanh mét.