Chương 93

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:38

Mặt Thẩm Yến không đổi sắc nhìn Lục Hành Sâm. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được cảm giác bị oan là như nào. Nếu là cậu mấy năm trước thì cậu đã sớm quay đầu đi, cậu lười phải giải thích hiểu lầm với người khác, nhưng bây giờ lại không giống, cậu biết Lục Hành Sâm đối xử với cậu rất tốt, rất quan tâm cậu, thậm chí còn có thể chờ đến rạng sáng tận mắt nhìn thấy cậu tắt đèn mới đi nghỉ, cậu lại không phải người không biết tốt xấu, cậu biết Lục Hành Sâm cố gắng nỗ lực vì cậu. Tuy đến tận giờ cậu vẫn không cảm thấy Lục Hành Sâm trở thành ba ba trong lòng cậu, nhưng cậu đã không còn lạnh nhạt xa cách như lúc đầu nữa. Thẩm Yến biết cậu phải trưởng thành hơn một chút. Cậu cực kỳ bất đắc dĩ, giải thích: "Tôi không làm gì cả, là chú nhìn lầm, trên tóc cậu ấy dính đồ, tôi lấy xuống, chỉ vậy thôi." Đây không phải chuyện không giải thích, nếu không phải người này không cẩn thận nói ra, lại tạo một loại trò cười không cần thiết. Lúc đầu cậu không làm gì, cứ thế truyền đi thì dù cậu có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi. Lục Hành Sâm lại làm như không nghe, anh cũng là đàn ông, giờ phút này nét mặt anh lại cực kỳ nghiêm túc, hoàn toàn không mặt cười làm lành lấy lòng mọi khi trước mặt Thẩm Yến. "Con đừng nói nữa, có thể con không làm gì, nhưng trong lòng con lại nghĩ làm như vậy." Lúc này Lục Hành Sâm mới chợt hiểu hiểu được, trước đó anh quá qua loa, nghĩ tới con trai sẽ yêu sớm, lại không nghĩ tới người con trai trai thích là Thư Nhan! Như vậy sao được, trong lòng anh coi Thư Nhan như con gái, vẫn coi Thư Nhan với Tiểu Yến như anh em, hiện tại đột nhiên phát hiện, con của anh thích con gái anh. . . Anh quá khiếp sợ, quá kinh ngạc, càng đáng sợ chính là anh mới phát hiện ra. Sao con trai lại thích Thư Nhan được? Thẩm Yến không phản bác lại câu nói của Lục Hành Sâm, cũng không biết nên phản bác thế nào. Lúc ấy trong lòng cậu thật sự không nghĩ như vậy, nhưng nếu nói cậu không nghĩ muốn đến gần Lạc Thư Nhan chắc chắn là giả. Thẩm Yến trầm mặc. Lục Hành Sâm thì càng khó chịu, "Sao con lại thích Thư Nhan? Không phải Thư Nhan là em gái sao?" Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trầm tĩnh, "Thứ nhất, trong lòng tôi nghĩ gì không quan trọng, nhưng tôi thực sự không làm gì cả. Thứ hai, thích là thích, không mất mặt, tôi thừa nhận. Thứ ba, từ trước tới già Lạc Thư Nhan chưa từng là em gái tôi, chú đừng áp đặt suy nghĩ của chú lên người bọn tôi, cậu ấy không coi tôi như anh trai, tôi cũng không coi cậu ấy như em gái, sau này chú đừng nói thế nữa." Lục Hành Sâm sửng sốt. Thẩm Yến còn nói: "Còn có, cậu ấy không biết chuyện tôi thích cậu ấy, tôi với chú Lạc đã ước định cẩn thận với nhau rồi, trước khi thi đại học sẽ không nói, chú đừng để lộ trước mặt người khác nhất là cậu ấy." Lục Hành Sâm vẫn chưa hoàn hồn lại, "Con chắc chắn con thích con bé, con không có nhầm? Tiểu Yến, bố nói cho con biết, nếu con hiểu sai lòng mình, sẽ chỉ hại người hại mình, con với Thư Nhan cùng lớn lên bên nhau, tình cảm kia không hề tầm thường, con đừng làm chuyện điên rồ! Con nhất định phải nghĩ rõ ràng!" Cho đến nay, Lục Hành Sâm vẫn chưa tin con trai mình thích Thư Nhan, anh luôn cảm thấy, có lẽ do hai đứa cùng lớn lên bên nhau nên mới nhầm tình thân thành tình yêu nam nữ. Loại chuyện này có thể nhất định phải biết rõ ràng, nếu không sẽ phải chịu rất nhiều tổn thương. Thẩm Yến nhìn chằm chằm Lục Hành Sâm, "Tôi chắc chắn." Lục Hành Sâm: ". . ." Lời nói quá vẹn toàn, cẩn thận gió lớn đau đầu lưỡi. Anh đột nhiên nhớ tới một sự kiện, chắc Lạc Thiên Viễn đã sớm biết, cho nên ngày đó lúc xem phim lửa giận của Lạc Thiên Viễn mới lớn như vậy: "Chắc không phải do hôm đấy bố cho hai đứa xem phim chung nên mới có chứ?" Vậy anh thật sự là tội nhân thiên cổ! Anh hiểu lầm Lạc Thiên Viễn, thật sự Lạc Thiên Viễn đối xử với anh cực kỳ khách sáo, nếu như anh mà là Lạc Thiên Viễn, nếu như con gái anh. . . Chắc có lẽ anh đã có ý muốn giết người rồi. Lạc Thiên Viễn lại chỉ không khách sáo trong lời nói với anh, nếu như con của anh thật sự sinh tâm tư vì cùng nhau xem phim, nếu như anh biết chuyện sẽ như thế, ngày đó anh đã ngồi ngay đầu phòng chiếu, ngồi trong lối đi, anh cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa vào xem phim chung. Thẩm Yến thật sự không biết nên nói gì, cậu phát hiện cậu rất khó giao tiếp với Lục Hành Sâm. Anh nói đông, anh nói tây, còn đặc biệt thích tự bổ não. "Không phải, tôi đã thích cậu ấy từ lâu rồi." Lục Hành Sâm lúng ta lúng túng, "Quá sớm. . ." Anh vẫn cảm thấy tuổi còn quá nhỏ, sao có thể nói thích người khác được. Thẩm Yến không chú ý lời này của anh, "Lạc Thư Nhan vẫn chưa biết, chú đừng để lộ ra ngoài, tựa như bây giờ phải giả bộ như cái gì cũng không biết, thật đấy, coi như tôi nhờ chú." Lục Hành Sâm: "Bố biết rồi." Thẩm Yến: "Chú có thể lựa chọn giả vờ mất trí nhớ." Lục Hành Sâm thở dài thở ngắn, tốt xấu gì vẫn chấp nhận chuyện này, nhưng trước khi rời khỏi phòng làm việc, anh vẫn giữ chặt Thẩm Yến, tận tình căn dặn: "Con không được bắt nạt Thư Nhan, cho dù có ý nghĩ cũng không được, Tiểu Yến, hôm nay là do bố thấy, nếu người khác nhìn thấy sẽ nghĩ con ra sao, sẽ nghĩ con bé như thế nào? Không phải con không thể thích con bé, nhưng không thể làm chuyện vi phạm nguyên tắc kia, như vậy là không đúng. Lúc còn trẻ con làm cũng dựa vào tâm trạng, muốn làm sao thì làm vậy, nhưng cách làm như vậy sẽ tổn thương đến người khác. Bố biết, bố nói với con như vậy, có lẽ con sẽ không nghe, nhưng bố vẫn muốn nói cho con biết, nếu con thật sự thích con bé, vậy con phải thật sự quý trọng con bé." Lúc anh còn trẻ không hiểu rõ lòng mình, cũng không hiểu được cách quý trọng, nói gì hay làm gì cũng chỉ cần biết mình hài lòng là đủ, nhưng anh không hy vọng con anh sẽ học theo anh, biến thành người như anh. Làm như vậy là không đúng, là sai, cho nên anh đã phải trả giá đắt, cũng phải chấp nhận hình phạt vốn có. Anh vẫn luôn tin, con của anh sẽ trở thành người tốt hơn anh gấp trăm nghìn lên. Lúc đầu Thẩm Yến còn hơi không kiên nhẫn, nghe thấy Lục Hành Sâm dùng giọng trầm thấp nói mấy câu này, lại ngẩng đầu nhìn anh, thật sự anh đã không còn trẻ nữa, người đến bốn mươi tuổi đã bớt đi vẻ táo bạo ngang ngược khi còn trẻ, anh giờ không khác những phụ huynh khác, trong ánh mắt đầy lo lắng. Cái này khiến Thẩm Yến nhớ tới một chuyện từng thấy ở Xích Thành, khi đó cậu đang về nhà, trong khu chung cư có một người đàn ông trẻ tuổi muốn bỏ học đi xông xáo, bố của người đàn ông trẻ tuổi kia hiện vẻ đau thương, ông lôi kéo con trai, khuyên hết lần này đến lần khác, lại vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng. Bây giờ ánh mắt của Lục Hành Sâm giống hệt người bố kia. Thẩm Yến dừng một chút, cậu nhìn Lục Hành Sâm, lần đầu tiên nghiêm túc trả lời anh: "Được, tôi đã biết." Dường như lúc này Lục Hành Sâm mới yên tâm, thở dài một hơi. Chờ Lục Hành Sâm với Thẩm Yến trở lại văn phòng bên cạnh, hai cha con đều không nói chuyện, đợi không gần nửa tiếng sau thì Lạc Thư Nhan tỉnh. Bây giờ Lục Hành Sâm cũng không dám nhìn Lạc Thư Nhan, anh thấy hổ thẹn, ngoài miệng nói coi Thư Nhan như con gái, mà hiện tại anh đã biết con anh có suy nghĩ như thế với Thư Nhan, thế mà còn nghe con trai, làm bộ không biết gì hết. . . Anh không yên lòng mang theo hai đứa bé đến trung tâm thương mại gần đấy tản bộ một vòng, lại đi ăn cơm tối. Khi Lạc Thư Nhan nhìn thấy trung tâm thương mại có rạp chiếu phim với áp phích phim mới, thuận miệng nói với Thẩm Yến: "Dù sao hiện tại vẫn còn sớm, ngày mai cũng không cần lên lớp, nếu không chúng ta đi xem phim đi, nhìn giới thiệu phim này khá đẹp." Thẩm Yến vừa mới chuẩn bị nói 'vậy đi xem đi', Lục Hành Sâm lại bước nhanh tới, vẻ mặt nghiêm túc, "Học sinh cấp ba xem phim cái gì, về nhà làm bài tập đi." Lạc Thư Nhan kinh ngạc nhìn Lục Hành Sâm, hôm nay họ Lục bị sao thế? Mọi khi cho dù bọn họ có nói gì thì chú ấy cũng đồng ý, thậm chí còn có thể cổ vũ bọn họ đi xem phim. Lục Hành Sâm cũng biết nét mặt với giọng điệu của mình không đúng, chậm rãi nói: "Hôm nay hai đứa ra ngoài lâu quá rồi, phải về thôi, nếu thật sự muốn xem phim này cũng được, hai ngày nữa được nghỉ, hẹn bố cháu, hẹn cả mẹ Tiểu Yến, ba người lớn với hai đứa cùng xem phim, có phải càng vui hơn không, yên tâm, đến lúc đấy chú bao một phòng chiếu riêng, sẽ không có ai làm phiền mọi người. Có được không?" Có chứng có cứ, Lạc Thư Nhan nghe thấy giọng anh lúc nói 'có được không' cũng cẩn thận từng li từng tí, thực ra từ chối cũng ngại, cô nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Thẩm Yến ừ một tiếng. Lục Hành Sâm tự mình lái xe đưa bọn họ về nhà, sau khi đưa mắt nhìn hai đứa vào hành lang xoay người lại, lại đụng phải Lạc Thiên Viễn về nhà sớm. Hiện tại Lục Hành Sâm nhìn thấy Lạc Thiên Viễn, không có gì khác ngoài xấu hổ, anh chỉ cảm thấy trước đó hiểu lầm Lạc Thiên Viễn, lại thêm con trai anh có ý tứ với Thư Nhan, nhất định khiến Lạc Thiên Viễn rất đau đầu, anh chưa làm được gì ổn, mà lúc trước còn gây ra cục diện hỗn loạn như vậy. Bây giờ Lạc Thiên Viễn nhìn thấy Lục Hành Sâm đã thấy tê cả da đầu, lo anh ta lại có lòng tốt nhưng làm thành chuyện xấu. Lục Hành Sâm muốn nói xin lỗi Lạc Thiên Viễn đàng hoàng, nhưng từ khi anh lớn đến giờ chưa từng xin thứ lỗi, xin nhận lỗi với người khác bao giờ. Lời đến khóe miệng lại không nói ra miệng được, dứt khoát nói: "Tổng giám đốc Lạc, có chuyện tôi muốn hỏi ý kiến anh. Là như này, tôi có một người bạn. . ." Lạc Thiên Viễn nhìn anh ta: "Nam hay nữ vậy?" Lục Hành Sâm: "Nam, tôi không có bạn nữ, anh không được tung tin đồn nhảm." Lạc Thiên Viễn: "Tiếp tục." Lại thêm một người bạn xuất hiện từ hư không, có thể phá án, Thẩm Yến có bạn từ hư không là do di truyền, Thư Nhan có bạn từ hư không là do bị Thẩm Yến ảnh hưởng. "Tôi có một người bạn, hiểu lầm một người bạn khác, cậu ta muốn xin lỗi nhưng không biết nên nói thế nào, vậy nên làm thế nào đã biểu đạt áy náy, lại không tổn hại đến tôn nghiêm?" Đột nhiên Lạc Thiên Viễn có một loại dự cảm bất an, ". . ." – Sau khi về đến nhà, Thẩm Yến đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo nhìn thấy đôi giày kia, lại thấy khó xử. Trong kế hoạch của cậu, muốn để đến cuối kỳ đưa cho Lạc Thư Nhan, bây giờ đưa lại không ổn lắm, có lẽ, cậu đưa cho cô, theo tính cách của cô chắc cô sẽ không nghĩ gì nhiều, chẳng qua vẫn phải đề phòng cẩn thận. Cô nói cô thích đôi giày kia, nếu như không đưa thì niềm vui của cô sẽ ít đi một chút, nếu tặng thì phải đưa thế nào? Thẩm Yến ngồi trong phòng ngủ nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên. Cậu quyết định sẽ giao đôi giày này cho chú Lạc, để chú Lạc đưa cho Lạc Thư Nhan, như vậy Lạc Thư Nhan sẽ không nghĩ gì nhiều, sẽ chỉ tưởng chú Lạc mua cho cậu ấy, mà hành động này của cậu cũng đang chứng minh với chú Lạc cậu vẫn còn nhớ lời hứa của bọn họ, sẽ không làm việc bốc đồng. Cậu trở lại trước bàn sách, tìm tấm thiệp màu hồng kia, nghĩ một lúc rồi lấy bút trong ống đựng ra, trịnh trọng viết trên tấm thiệp —— 【 Xin chào Lạc Thư Nhan của hai năm rưỡi sau, có thể cậu sẽ nhận được một đôi giày, cậu đã nói cậu rất thích, có lẽ cậu sẽ tưởng chú Lạc mua cho cậu đôi giày này, nhưng thật ra không phải, là mình tặng cậu đôi giày này. Hi vọng cậu sẽ thích, hi vọng cậu mỗi ngày vui vẻ! 】 Tấm thiệp này, chờ sau này cậu sẽ đưa cho cô, cậu không phải vô tư người, cậu hy vọng cô có thể biết tất cả những chuyện cậu làm cho cô.