Đương nhiên Thẩm Thanh Nhược càng tin, sau khi cô chết, coi như cho người khác một ví trí, người kia bây giờ nhất định đang sinh hoạt mỹ mãn, cũng sớm đã quên mất trên thế giới đã từng tồn tại một người như cô. Ngược lại là cô, con trai chỉ có một lần cơ hội đi Bắc Kinh, cô như lao vào đại địch. . . Thực tế buồn cười đến cực điểm!
Thẩm Yến vẫn luôn rất hiểu chuyện, cậu muốn đi Bắc Kinh không sai, nghe chú Lạc nói cũng rất muốn, nhưng nếu như ma ma không đồng ý cho cậu đi, vậy thì cậu sẽ không chơi xấu, càng không cáu kỉnh.
Cậu biết, ma ma không đồng ý cho cậu đi, cậu không muốn làm ra những việc khiến cho ma ma không vui. Cho dù trong lòng có chút buồn rầu, nhưng vẫn giữ vững tinh thần nghiêm túc đọc sách.
Thẩm Thanh Nhược nhìn thấy con trai ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc làm bài đọc sách, không khỏi lắc đầu.
Ngũ quan của con trai kết hợp với ưu điểm của cô, nhưng nhìn kỹ một chút, vẻ ngoài của thằng bé không đặc biệt giống cô, cũng không đặc biệt giống người kia, có lẽ cho dù một ngày nào đó con trai gặp mặt chính diện với người kia, chưa chắc người kia đã liên tưởng tới cùng chung huyết thống.
"Con trai, không phải mẹ không cho phép con đi, chỉ là lo lắng từ trước tới giờ con chưa từng đi xa nhà, lạ đất không thoải mái." Thẩm Thanh Nhược lại khôi phục bình tĩnh thong dong trước đó, lúc cười lên con mắt sáng tỏ, "Mẹ đang nghĩ có nên đi sớm mua chút thuốc cho hai đứa hay không."
Bỗng nhiên Thẩm Yến ngẩng đầu lên, không tin nổi nhìn ma ma.
Cậu tưởng ma ma sẽ không đồng ý cho cậu đi, không nghĩ tới. . .
Trẻ nhỏ dù sao cũng là trẻ nhỏ, bất thình lình, niềm vui to lớn làm cậu ngơ ngác, sau khi kịp phản ứng chính là liên tục xác nhận: "Thật sao? Mẹ, mẹ thật sự đồng ý cho con đi cùng với chú Lạc sao? Thật sao?"
Thẩm Thanh Nhược thấy thế không khỏi khó chịu.
Ngẫu nhiên trong lòng của cô cũng sinh ra tâm lý không công bằng, rõ ràng con của cô nên là thiên chi kiêu tử, bây giờ lại phải đi theo cô sinh sống trong một thành phố nhỏ trải qua một cuộc sống bình thường phổ thông.
Cũng may dạng tâm lý này theo con trai lớn lên dần bình tĩnh lại, biến mất.
"Đương nhiên." Thẩm Thanh Nhược có chút không được tự nhiên xoa xoa đôi bàn tay, "Chẳng qua mẹ cảm thấy hơi ngại thôi, nhưng suy nghĩ kỹ lại một chút, có lẽ chú Lạc rất muốn con đi cùng, thế này thì Thư Nhan cũng coi như có bạn."
Thẩm Yến thật sự rất kích động, lời nói cũng nhiều hơn so với lúc bình thường.
Ví dụ như cậu có nên bắt đầu thu dọn hành lý hay không.
Ví dụ như bài tập giáo viên giao có nên làm xong toàn bộ không.
Ví dụ như có nên mang bàn chải đánh răng, khăn mặt đi không.
–
Ngày thứ hai, Thẩm Thanh Nhược nói với Lạc Thiên Viễn chuyện này, còn đưa Lạc Thiên Viễn năm trăm tệ làm tiền xe vừa đi vừa về còn có tiền cơm nước.
Lạc Thiên Viễn làm một phú hào, sao có thể nhận tiền của con côi mẹ quả, tự nhiên là một phen nhún nhường, "Công ty của tôi có thanh toán, mà Thẩm Yến cũng không tốn bao nhiêu tiền, cô giữ lại đi, chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu như cô cảm thấy không được, vậy liền làm cho ba người bọn tôi ít đồ ăn đi đường đi, không thể ăn cơm hộp trên xe lửa, hai đứa nhỏ nhất định không ăn quen."
Thẩm Thanh Nhược thấy Lạc Thiên Viễn thật sự không muốn thu, hai người cứ đưa đẩy trên hành lang, tôi cho anh đẩy, cũng không quá tốt, chỉ có thể đem tiền siết trong tay một lần nữa.
Năm trăm tệ, đối với Lạc Thiên Viễn mà nói thật sự không tính là gì. Mà đối Thẩm Thanh Nhược mà nói, đây là số tiền tiết kiệm không nhiều, vài ngày trước cô ký hợp đồng với Lạc Thiên Viễn, đưa hết tiền tiết kiệm có trong tay đi làm tiền đặt cọc, phòng này là của cô, cũng bởi vì có chỗ ở, nên cô mới không quá sợ hãi chuyện con trai đi Bắc Kinh.
Thẩm Thanh Nhược đã quyết định, hai ngày này phải chuẩn bị thật tốt đồ ăn đi đường của ba người bọn họ, trong đầu nhớ qua một lần, nhớ tới chuyện rất quan trọng, lại chần chờ gọi anh lại: "Thiên Viễn. . ."
Lạc Thiên Viễn đi xuống mấy bậc thang, quay đầu.
"Thiên Viễn, nếu như mọi người ở Bắc Kinh gặp được người xa lạ, có người hỏi Tiểu Yến, anh có thể nói với người khác, Tiểu Yến là cháu trai hoặc cháu nội. . ." Biểu hiện của Thẩm Thanh Nhược do dự, "Để cho người khác biết, Tiểu Yến có mẹ, cũng có ba."
Nói ngắn gọn là đừng để cho bất cứ kẻ nào nghi ngờ thân thế của Thẩm Yến.
Trước đó Lạc Thiên Viễn vẫn suy đoán quá khứ của Thẩm Thanh Nhược không phú thì quý, lại liên tưởng chuyện cô đối với việc đi Bắc Kinh có chút bài xích, trong lòng mơ hồ có thể đoán được, ở Bắc Kinh cô với Thẩm Yến có người thân.
Anh quen biết với Thẩm Thanh Nhược hơn hai năm, biết cô là loại tính tình gì, cho dù giờ phút này đã xác định thân thế Thẩm Yến không tầm thường, anh cũng sẽ không tránh đi, suy tư mấy giây, một lần nữa anh mở miệng nói: "Nếu như thật sự có người hỏi tới, tôi sẽ nói Thẩm Yến là cháu trai của tôi, cha mẹ là người địa phương ở Ninh Thành, đôi vợ chồng đều bận làm việc."
Bờ môi Thẩm Thanh Nhược khẽ nhúc nhích, cúi đầu xuống, "Cám ơn."
"Vậy còn sinh nhật của Thẩm Yến?"
Một câu của Lạc Thiên Viễn khiến Thẩm Thanh Nhược đột nhiên bừng tỉnh, sinh nhật mới là vấn đề lớn nhất, sắc mặt cô tái đi, tính toán thời gian một chút, nhân tiện nói: "Cứ nói thằng bé đã qua sinh nhật bảy tuổi đi."
Nếu như không phải là Lạc Thiên Viễn, nếu như cô không tin tưởng Lạc Thiên Viễn, Thẩm Thanh Nhược tuyệt đối không có khả năng để lộ ra chút xíu tin tức nào của Thẩm Yến cho người ngoài biết.
Lạc Thiên Viễn hiểu rõ gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng, "Yên tâm đi. Tôi sự tận lực không để hai đứa xảy ra chuyện gì. Chỉ đi chơi ba bốn ngày thôi, mỗi ngày đều để thằng bé gọi điện báo bình an cho cô."
–
Hiện tại đi du lịch, không hề giống sau này một vé cũng khó lấy.
Lạc Thiên Viễn ở Ninh Thành cũng có rất nhiều người quen biết, vừa vặn vận may tốt, đụng phải có người trả vé, anh liền ra mua.
Đi ra ngoài phải khiêm tốn, lúc đầu Lạc Thiên Viễn chuẩn bị mua ba tấm vé giường mềm, nhưng nghĩ nghĩ, một mình anh đi ra ngoài cẩn thận che dấu cũng tốt, chớ nói chi là mang theo hai đứa bé, tuyệt đối đừng khiến người khác nhìn ra anh có tiền, dứt khoát mua hai tấm vé giường cứng.
Lạc Thiên Viễn cầm trong tay hai tấm phiếu, tựa như nói giỡn nói: "Thẩm Yến, buổi tối xem ra cháu phải chịu đựng chen chúc với chú rồi."
Nghĩ nghĩ, anh lại giải thích nói: "Công ty chỉ cho hai tấm vé, Thư Nhan lại là con gái, sau khi con bé hai tuổi đã không ngủ chung với chú nữa, mặc dù hai đứa đều là trẻ con, nhưng ngủ chung một giường cũng không tốt, đúng không?"
Thẩm Yến không biết sao, mặt nhỏ còn đỏ lên, "Cháu đã biết."
Cậu mới không muốn ngủ chung một giường với Lạc Thư Nhan đâu.
Lạc Thư Nhan đi ngủ không quá già dặn, lúc ngủ trưa ở nhà trẻ còn đá chăn.
Thẩm Thanh Nhược chuẩn bị rất nhiều đồ ăn.
Quản lý ở nhà ga Ninh Thành cũng không nghiêm ngặt, cho dù không có mua vé đi tàu cũng có thể cho người lên xe lửa, bởi vậy có không ít người "trốn vé xe lửa", cho dù có nhân viên phục vụ xét vé, hầu như vẫn có thể tránh thoát được.
Toa xe giường nằm cũng không có nhiều người, người trốn vé xe lại không dám to gan đến toa giường nằm, trên đường đi cũng không chen lấn lắm, sau khi cầm vé xe lửa đến toa xe, lúc này Thẩm Thanh Nhược mới xuống xe.
Lần đầu tiên Thẩm Yến ngồi xe lửa, cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, nhưng cậu không thích rụt rè, ngồi trên giường, chỉ lặng lẽ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe một chút, cậu có thể cảm giác được nhịp tim đập của mình cực kỳ nhanh, lòng bàn tay còn có một lớp mồ hôi mỏng.
Lạc Thư Nhan cũng rất hưng phấn, nhưng trong tiềm thức, cô biết mình chắc chắn không phải lần đầu tiên ngồi xe lửa, ví dụ như, cô còn biết phòng rửa tay trên xe lửa ở chỗ nào! Rõ ràng không có ai nói cho cô biết, nhưng cô đã biết, cô còn biết trên xe lửa có người đẩy xe nhỏ bán đồ ăn vặt cơm hộp.
Hai đứa bé ngồi trên giường, lúc xe lửa khởi động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mặt hưng phấn kích động.
Cho đến khi nhìn ngoài cửa sổ xe đến phát ngán, hai đứa nhỏ mới lưu luyến không rời thu tầm mắt lại, đúng lúc này, có người đẩy xe nhỏ bán đồ ăn vặt đến, Lạc Thư Nhan tranh thủ thời gian tiến đến lối đi nhỏ xem, Thẩm Yến tương đối cẩn thận hơn một chút, nhưng vẫn thăm dò đi nghe động tĩnh.
"Bia đồ uống nước khoáng, lạc, hạt dưa cháo Bát Bảo, đến, đồng chí, nhường chân một chút. . ."
Có một hành khách trên toa to giọng hỏi: "Có đồ ăn được không?"
"Cơm hộp cần phải chờ đến mười một giờ, nhưng mà có mì tôm, đầu kia toa xe có cung cấp nước sôi."
Nghe thấy có mì tôm, hai mắt Lạc Thư Nhan tỏa ánh sáng, lập tức quay đầu hỏi Lạc Thiên Viễn đang đọc báo, "Ba ba, con muốn ăn mì tôm!"
Lạc Thiên Viễn buông tờ báo xuống, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, anh cũng không biết tại sao trẻ nhỏ lại thích ăn mì tôm.
Ở Ninh Thành không có siêu thị quy mô lớn, hầu như tất cả đều là quầy bán quà vặt, đầu năm nay đồ ăn vặt của bọn nhỏ cũng không quá phong phú, trong mắt trẻ nhỏ, có khả năng một năm mới có thể ăn một hai lần mỹ vị nhân gian như mì tôm.
Lạc Thư Nhan cũng biết mì tôm không phải là thứ gì tốt, nhưng vật hiếm thì quý, ăn một lần vẫn rất ngon.. . ...
Lạc Thiên Viễn đối với con gái cho tới bây giờ đều là đồng ý tất cả, cho dù Thẩm Thanh Nhược chuẩn bị cơm tối, anh vẫn mua hai hộp mì tôm.
Anh phụ trách giải quyết cơm tối Thẩm Thanh Nhược chuẩn bị.
Thẩm Yến cùng Lạc Thư Nhan thì ghé vào bàn nhỏ trên xe lửa ăn mỳ tôm.
Lạc Thư Nhan mồm miệng không rõ hỏi: "Ăn ngon không?"
Thẩm Yến cực kỳ ngạo kiều, "Ăn không ngon như mẹ mình làm."
Mặc dù Lạc Thư Nhan đồng ý quan điểm này của cậu ta, nhưng cũng cho là cậu không đủ tôn trọng mì tôm, liền không khách sáo nói: "Vậy cậu đừng ăn nữa, nhanh đi ăn cơm đi."
Thẩm Yến không có để ý cô, nhưng lúc Lạc Thư Nhan cúi đầu ăn mì tôm, đột nhiên trong chén lại thêm một miếng lạp xưởng hun khói nhỏ, cô ngẩng đầu lên, trời quang mây tạnh trong một giây, "Cậu không ăn à?"
Thẩm Yến: "Cậu ăn cơm sao còn nói nhiều như vậy?"
Lạc Thư Nhan nói: "Cậu như vậy sau này sẽ không có bạn gái."
Thẩm Yến: ". . ."
Bệnh tâm thần!!! Loại lời này là lời mà con gái nên nói à!!!
Lạc Thiên Viễn đi lấy nước, trong núi không có Hổ, con khỉ xưng bá vương, không có ba ba già ở, Lạc Thư Nhan không có chút gánh nặng trong lòng nào trêu chọc Thẩm Yến, "Đến lúc đó đừng có mặt dày mày dạn bảo mình giới thiệu bạn gái cho nha?"
Thẩm Yến điên rồi.
Mặc dù biết Lạc Thư Nhan vẫn luôn rất khùng, nhưng tại sao cậu ta có thể nói ra lời này!
Ngay cả mì tôm cũng không muốn ăn nữa.
Lạc Thiên Viễn trở về, nhìn thấy Thẩm Yến "Mặt mày xanh mét", con gái của anh lại ăn mỳ vui vẻ, không khỏi hiếu kì hỏi: "Sao vậy, cãi nhau?"
Thẩm Yến nhìn Lạc Thư Nhan một chút, nghĩ thầm, không thể tiếp tục như vậy.
Nhất định là vì xem quá nhiều phim truyền hình ngu ngốc, trẻ nhỏ xem mấy phim truyền hình kia nhất định sẽ bị ảnh hưởng!
Có lẽ do trên đường lữ hành tâm tình rất tốt, cậu không giống lúc trước kín như bưng, lần đầu tiên mở miệng cáo trạng: "Chú Lạc, Lạc Thư Nhan nói sẽ giới thiệu đối tượng cho cháu, cháu từ chối bạn ấy."
Lạc Thư Nhan: ". . . ???"
Lạc Thiên Viễn: ". . . !"