Cuối cùng không ăn hamburger với khoai tây, hai cha con cũng không đến tiệm ăn, bởi vì Tống Vãn Tình tới.
Không biết Tống Vãn Tình nhìn thấy ở quyển sách nào, tác giả lấy các loại ví dụ trình bày cái quan điểm "Nếu muốn bắt lấy trái tim của đàn ông phải thông qua dạ dày" này, Tống Vãn Tình rất tán thành, quyết định thăm dò một chút. Cô thực sự tin tưởng Lạc Thiên Viễn nói không có quan hệ gì với Thẩm Thanh Nhược, nhưng cùng làm phụ nữ cô ta không tin Thẩm Thanh Nhược không có tâm tư gì ở phương diện kia với Lạc Thiên Viễn.
Bởi vì cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, theo Tống Vãn Tình, Lạc Thiên Viễn thực sự quá ưu tú, mỗi ngày cô đều lo lắng phụ nữ bên cạnh anh có ý đồ với anh.
Đầu tiên, Lạc Thiên Viễn tốt nghiệp đại học danh tiếng, thập niên 90 thời kì cuối, sinh viên không nhiều, những người tốt nghiệp cao nhất đều mang lên người một lớp hào quang. Trong nhà Tống Vãn Tình tại Dương Thành cũng có công ty, số lớn công nhân đều đi công ty kia ở Dương Thành tìm kỳ ngộ, công ty nhà họ Tống vì thông báo tuyển dụng sinh viên mà cho ra điều kiện rất phong phú, trên cơ bản một tháng tiền lương đều từ hơn một nghìn tệ trở lên, còn bao ăn ngủ.
Mặc dù Lạc Thiên Viễn không phấn đấu tại thành phố lớn mà ở lại Ninh thành, dùng cách nói của người sau này là thành phố nhỏ mười tám tuyến, mà vẫn có thể cầm một mức tiền lương không nhỏ. Có thể thấy được năng lực cá nhân của anh cũng không tầm thường.
Tiếp theo, bề ngoài của anh tuấn lãng, dáng người thẳng tắp, thường xuyên mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen, giữ cho hình tượng của mình luôn lịch sự, cho dù ở thế kỷ nào thì người thích sạch sẽ vẻ ngoài tốt sẽ luôn được người ưu ái đặc biệt hơn.
Cuối cùng, nhân phẩm của Lạc Thiên Viễn thật sự rất tốt, trên thân không có bất kỳ thói hư tật xấu nào mà Tống Vãn Tình chướng mắt, ví dụ như ham món lợi nhỏ tiện nghi, ví dụ như kẻ nịnh hót hư vinh, ví dụ như không tôn trọng người khác.
Dưới những cơ sở này, lại thêm một lần anh hùng cứu mỹ nhân, đã đủ khiến cho Tống Vãn Tình có ấn tượng tốt với anh.
Nhưng mà Tống Vãn Tình không phải người chưa từng va chạm xã hội, cô là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, đồng thời cũng đi du học nước ngoài về, từ nhỏ đến lớn nhìn thấy nhiều người đàn ông ưu tú lắm, người bình thường đối với cô dịu dàng lấy lòng cũng không thể nào khiến cô động tâm, cô bị hấp dẫn bởi lúc ở chung với Lạc Thiên Viễn, tiến tới mới thích.
Tống Vãn Tình phải bắt được dạ dày Lạc Thiên Viễn, nhưng cũng không có ý định tự mình xuống bếp nấu cơm.
Dù sao là cô làm, hay bảo mẫu nhà cô làm, trên bản chất cũng giống như nhau, sau khi cô kết hôn cũng không có ý định làm nội trợ.
Lạc Thư Nhan nhìn thấy đồ ăn trên bàn cơm, không có tiền đồ nuốt một ngụm nước bọt ——
Có thịt kho tàu, ớt xanh xào thịt bò, canh sườn rong biển cùng cua hấp.
Không chỉ như vậy, Tống Vãn Tình rất tri kỷ, còn chuẩn bị bánh kem mà trẻ nhỏ thích nhất, thạch to, ô mai sữa bò.
Biểu hiện trên mặt Lạc Thiên Viễn không có gì thay đổi, ngược lại là Lạc Thư Nhan đã bị Tống Vãn Tình thu phục hơn nửa.
Cô không có tiền đồ như thế đấy. . .
Ba người ngồi trước bàn cơm, sau khi Lạc Thư Nhan gặm một miếng thịt kho ngon đến muốn nhảy lên, lúc này mới phát hiện, bình thường ba ba ăn ít cũng phải hai bát cơm, hôm nay lại cẩn thận thái quá.
Không phải Lạc Thiên Viễn không đói bụng, chỉ là hành động kia của Tống Vãn Tình đã vượt ra khỏi phạm vi dự đoán của anh.
Lúc Lạc Thư Nhan ăn như gió cuốn có ngẫu nhiên liếc ba ba một chút, Lạc Thiên Viễn cũng cẩn thận từng li từng tí quan sát của biểu hiện của con gái, thấy con gái không có vẻ không vui, lúc này mới thở dài một hơi.
Thật ra Lạc Thiên Viễn trước mỗi một lần yêu đương với ai đó, anh đều sẽ nói rõ ràng với đối phương, anh không có ý định kết hôn, nếu như đối phương có thể chấp nhận, mới bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến.
Trong thế giới của người trưởng thành, một người đàn ông huyết khí phương cương lại không muốn kết hôn, nhất định là không muốn tìm mẹ kế cho con gái, hai người bạn gái trước của anh cũng có suy nghĩ kết hôn, có lẽ không có, nhưng đều ăn ý lựa chọn không xuất hiện trước mặt con gái của anh.
Hiện tại Lạc Thiên Viễn đụng phải một biến số như Tống Vãn Tình, thật sự đánh trở tay không kịp.
Lúc đầu hôm trước Tống Vãn Tình tìm đến, ngày thứ hai anh nên đi nói rõ ràng với cô luôn, nhưng hôm qua bởi vì chậm trễ việc mua xe nên theo kế hoạch của anh đến thứ hai nhất định sẽ rút sạch liên hệ với cô, thuận tiện nói rõ ràng vấn đề này.
Quan hệ của bọn họ dù chưa đến người yêu, nhưng sau đêm mà anh ôm cô, anh có nói với cô là anh không có ý định kết hôn, nào biết được cô lại hờn dỗi, nói anh nghĩ hay lắm, cô cũng không muốn kết hôn. . .
Lạc Thiên Viễn không khỏi xoa xoa mũi, xem ra hôm nay nên nói rõ ràng với cô ấy.
"Ăn ngon không?" Tống Vãn Tình không phải người thích trẻ nhỏ lắm, nhưng thấy Lạc Thư Nhan có dung mạo xinh đẹp lại đáng yêu, mặt mày rất giống với Lạc Thiên Viễn, cô liền không ghét, còn chủ động giúp bé lấy thịt cua.
Lạc Thư Nhan ăn đến quai hàm phình lên, liên tục gật đầu.
Đương nhiên ăn ngon!
Cô cảm giác như lần cuối cùng được ăn ngon như vậy đều đã là chuyện của đời trước!
Mặc dù nói như vậy rất có lỗi với cô Thẩm, nhưng cô lại nếm ra, hương vị của một bàn đồ ăn này quả thật tốt hơn của cô Thẩm rất nhiều, ngay cả những tiệm ăn bên ngoài kia cũng không sánh nổi.
Tống Vãn Tình thấy Lạc Thư Nhan thích, liền cười nói: "Đây là dì của nhà cô làm, dì làm ở nhà cô nhiều năm, nghe nói ông của dì ấy lúc trước còn là ngự trù, đến dì ấy vẫn chưa hoàn toàn thất truyền, kế thừa được mấy phần bản lĩnh của ông ngự trù."
Lạc Thư Nhan còn đang ăn thịt cua béo ngậy, nghe Tống Vãn Tình nói lời này, nội tâm rất kinh ngạc.
Ngày đó lúc Tống Vãn Tình nói chuyện với Thẩm Thanh Nhược, Lạc Thư Nhan cũng không nhìn thấy cô, hôm nay thấy một lần, nhìn khí chất nói chuyện của cô, nhìn quần áo cách ăn mặc của cô, liền biết lần này bạn gái ba ba tìm là thiên kim tiểu thư.
"Thật sao?" Lạc Thiên Viễn cười nhạt một tiếng, "Hôm nay thật sự làm phiền em rồi."
"Thế này không phiền phức gì, không phải không hề." Tống Vãn Tình hơi liếc anh một chút: "Em vừa nhìn tủ lạnh, hình như món gì cũng không có, anh không ăn cơm, chẳng lẽ Thư Nhan cũng không ăn sao?"
Lạc Thiên Viễn: "Anh bận rộn công việc, không có thời gian nấu cơm, bình thường Thư Nhan đều ăn ở chỗ Thanh Nhược." Giống như sợ Tống Vãn Tình sẽ hiểu lầm, anh lại bổ sung một câu, "Mỗi tháng anh đều sẽ giao tiền ăn cho Thanh Nhược, coi như nhờ cô ấy chăm sóc Thư Nhan."
Tống Vãn Tình ừ một tiếng, ánh mắt di chuyển, vừa cười nói: "Vậy thật sự phải cảm ơn cô ấy, Thiên Viễn, nếu không thì xế chiều hôm nay chúng ta làm chủ, mời chị Thanh Nhược với con trai chị ấy ra ngoài ăn đi ăn món Tây đi, bò bít tết của nhà kia cũng tạm ổn."
Không biết vì cái gì, vốn dĩ mỹ vị trong miệng, thịt kho tàu vào miệng là tan lúc này lại không thơm.
Lạc Thư Nhan để đũa xuống.
Cô là đứa bé có nguyên tắc, mặc dù thịt kho tàu này ăn ngon hơn của cô Thẩm làm, nhưng trong lòng cô vẫn thích đồ ăn của cô Thẩm làm hơn.
Bạn gái này của ba ba hình như có thành kiến với cô Thẩm.
Tống Vãn Tình đang chờ đợi Lạc Thiên Viễn trả lời, Lạc Thiên Viễn lại chú ý tới động tĩnh của con gái, thấy con bé buông đũa xuống, vội vàng hỏi: "Ăn no rồi à?"
Lạc Thư Nhan cười tủm tỉm gật đầu, "Ừm, buổi sáng con ăn nhiều lắm, ba ba, con vào phòng làm bài tập."
Lạc Thiên Viễn ừ một tiếng, ánh mắt vẫn đuổi theo con bé, "Con mở điều hoà không khí lên, đừng để nóng."
Chờ sau khi Lạc Thư Nhan tiến vào phòng ngủ đóng kỹ cửa, cô ngồi bên giường không biết có thể làm cái gì, bài tập đã sớm làm xong, ba ba cùng với cô Tống ở trong phòng ăn, cô đi ra xem TV hình như cũng rất kỳ quái, cô còn muốn nghe lén nội dung nói chuyện của bọn họ, nhưng cân nhắc khoảng cách từ phòng ngủ đến phòng ăn, đành phải bỏ đi ý nghĩ này.
Làm con gái, cô không phản đối ba ba kết hôn với người khác, dù sao ba ba còn trẻ như vậy, có mấy người lớn đáng ghét "Nói đùa" nêu ví dụ cho cô, nói cô không có mẹ kế thì sẽ có cha kế, giống như việc thấy vẻ kinh ngạc của cô ăn với cơm rất ngon vậy, nhưng cô biết, nhân sinh của ba ba không có đạo lý bởi vì cô mà phải bấm tạm dừng trong chuyện tình cảm, hôn nhân. Cô không phản đối ba ba kết hôn, nhưng cô có thể sử dụng quyền lợi của con gái, ví dụ như đưa ra ý kiến thích hợp với mình.
Cô nghĩ kỹ, chờ trong nhà chỉ có hai người là ba ba với cô, cô sẽ nói với ba ba, hi vọng về sau có thể tiếp xúc nhiều thêm với bạn gái ba ba.
Sâu trong nội tâm của cô cũng không phải là đứa bé gái sáu tuổi. . .khả năng nhìn người của cô cũng có lẽ sẽ phong phú hơn, hẳn là cô cũng có thể nhìn ra được tính tình với nhân phẩm của "Người mẹ kế" chứ?
Nếu như có cảm giác bài xích với cô, hay chỉ giả vờ giả vịt thích cô trước mặt ba ba, vậy thì cô nhất định có thể nhìn ra được!
Mà hiện tại người lớn đều coi thường trẻ con, nói không chừng còn để lộ bản chất thật trước mặt trẻ con.
Ngay tại lúc Lạc Thư Nhan bắt đầu tiến hành nghiên cứu kế hoạch trong tương lai, Lạc Thiên Viễn gõ cửa, hỏi: "Thư Nhan, ba ba có thể vào không?"
Lạc Thư Nhan vội vàng ngồi xuống, bắt đầu giả bộ làm bài tập, "Có thể ạ!"
Một lát sau, Lạc Thiên Viễn đẩy cửa tiến vào, thấy cô đang nghiêm túc làm bài tập, liền cười nói: "Nhớ ngủ trưa, Thư Nhan, ba ba đi tiễn khách, có thể phải tối nay mới trở về, trong tủ lạnh có nước ngọt cùng với bánh ngọt, nếu như con có việc mà ba ba không ở nhà, có thể đi đến sát vách tìm Thẩm Yến hoặc cô Thẩm."
"Vâng."
Lạc Thư Nhan luôn luôn là bé ngoan.
Khi mà trẻ con nhà khác được nghỉ sẽ chơi đùa bốn phía mặc kệ nhiệt độ cao cùng ánh mặt trời chói chang, nhưng Lạc Thư Nhan lại không phải, nghỉ hè hai tháng, cô lại quán triệt phương châm "Có thể không đi ra ngoài là không đi ra, cho dù ra ngoài cũng tuyệt đối không phơi nắng" này đến cùng, bởi vậy nên có mấy người bạn vì cô không thể cùng chơi dưới trời nắng mà không còn chơi chung nữa.
Cô không thể bỏ được đường, nhưng chống nắng vẫn còn làm được.
-
Mặc dù Tống Vãn Tình mang theo lái xe tới, nhưng lúc Lạc Thiên Viễn đề xuất muốn đưa cô về, cô vẫn quyết định cùng đi xe buýt với Lạc Thiên Viễn.
Mặc dù xe con dễ chịu, nhưng ngồi chung với lái xe thì có gì chứ, chỉ cần ở cùng với Lạc Thiên Viễn, đừng nói là ngồi xe buýt, cho dù là đi bộ về, cô cũng vui lòng.
Ôm ý nghĩ như vậy, lúc cô được Lạc Thiên Viễn mang theo đi vào một chiếc xe con, rõ ràng cô sửng sốt.
"Thiên Viễn, đây là. . ."
Lạc Thiên Viễn mở cửa ghế phụ lái cho cô, cười nói: "Hôm qua vừa mua xe."
Tống Vãn Tình đột nhiên nghĩ đến hình như tuần trước sau khi ăn cơm xong cùng về nhà với Lạc Thiên Viễn, trong lúc vô tình nói một câu, xe buýt có chút chật.
Lúc ấy cô nói xong còn có chút không được tự nhiên, sợ Lạc Thiên Viễn cho là cô đang chê anh nghèo, cô không biết làm sao, cũng may anh lại an ủi cô, còn nói xe con thực sự dễ chịu hơn.
Sự kiện kia cách hiện tại không tới mấy ngày, Lạc Thiên Viễn liền mua xe, Tống Vãn Tình rất khó mà không liên tưởng tới việc anh mua xe vì cô.
Trong lúc nhất thời, Tống Vãn Tình nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Thiên Viễn, đôi mắt lóe sáng long lanh.
Người đàn ông này lúc bạn gái nói ngồi xe buýt không thoải mái, không chỉ có không lòng dạ hẹp hòi đến muốn tức giận, ngược lại yên lặng đi mua một chiếc xe, quá tốt rồi!
Cô càng yêu!