Chương 4

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:37

Cho dù hiện tại là thập niên 90, việc học của học sinh tiểu học tại Ninh Thành cũng không quá nặng nề, thậm chí theo Lạc Thư Nhan là rất nhẹ nhàng. Buổi sáng có bốn tiết học, buổi chiều ba tiết. Môn chính có ngữ văn với toán học, tư tưởng phẩm đức cùng tự nhiên cũng miễn cưỡng được coi là tiết chính, ngoài ra còn có mỹ thuật, âm nhạc cùng thể dục. Buổi sáng bảy giờ rời giường, không biết có phải Lạc Thiên Viễn đã chịu kích thích của câu nói ngày hôm qua hay không, rõ ràng loại lời tìm bạn trai này trong miệng của trẻ con có vẻ rất vui vẻ, nhưng khi ba ba già nghe thấy lại vô cùng khó chịu. Có đôi khi công việc của anh rất bận, bởi vì tiểu học cách khu chung cư rất gần, khu dân cư này cũng đơn giản, anh bình thường nên anh rất yên tâm để Lạc Thư Nhan cùng đi học với Thẩm Yến, nhưng hôm nay anh dự định tự mình đưa con gái đi. Hiện tại ngoại trừ trường tiểu học, không yêu cầu các bạn học nhất định phải mặc đồng phục. Thứ hai cần chào cờ tập thể dục mặc là được, hôm nay là thứ sáu, sau khi Lạc Thư Nhan rời giường mở tủ quần áo, nhìn cũng không thèm nhìn bộ đồng phục màu xanh đậm hơi cũ kia, trực tiếp lấy một cái váy viền lá sen màu hồng. Quan hệ của Lạc Thư Nhan tại lớp học rất tốt, cô phát hiện, tại niên kỷ này con gái ở tuổi này không thích chưng diện, rõ ràng lúc ở nhà trẻ rất thích mặc váy, kết quả lên tiểu học đều không thích mặc váy, trước đó cô từng nghe thấy một phụ huynh đang dạy con mình, nói mua váy cho con bé một lần cũng không mặc, thực sự rất lãng phí tiền! Mặc dù hiện tại cô cũng là bé gái sáu tuổi, nhưng cô rất am hiểu mạch não của nhóm bạn nữ. Tủ treo quần áo của cô hơn nửa là váy, mỗi lần Lạc Thiên Viễn đi công tác, kiểu gì cũng sẽ đến cửa hàng bách hóa mua quần áo trẻ em mới nhất, thế là, bắt đầu từ khi ở nhà trẻ cô đã là nhóc tì thời thượng nhất... Cô mặc quần áo tử tế đi ra từ phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy ba ba đứng trước tủ lạnh buồn rầu. Lạc Thiên Viễn trong cuộc sống sinh hoạt không có tâm tình tỉ mỉ, lúc Lạc Thư Nhan ở nhà trẻ, anh cũng đã từng muốn chuẩn bị bữa sáng yêu thương cho con gái, bất đắc dĩ khả năng nấu nướng lại là kỹ năng mà anh không thể nào thắp sáng, làm bữa sáng thì ngay cả con gái ruột cũng không thèm nể mặt. Từ đó về sau, anh liền từ bỏ loại ý định này. Hiện tại Thẩm Thanh Nhược đều chuẩn bị kỹ càng một ngày ba bữa của Lạc Thư Nhan. Một người đàn ông như Lạc Thiên Viễn thì lại dễ hơn, ở bên ngoài tùy tiện ăn hai ba cái là được. Nhưng mà hôm nay Lạc Thiên Viễn vẫn rất muốn làm một ba ba đủ tiêu chuẩn danh xứng với thực, chuẩn bị bữa sáng phong phú cho con gái, nhưng trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu nấu ăn. Lạc Thư Nhan nhìn thấy bộ dạng này của ba ba, lập tức giật mình một cái, vội vàng vọt tới, phồng mặt bánh bao lên nghiêm nghị nói: "Cô Thẩm bảo buổi sáng hôm nay làm mì trộn cho con ăn." Không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ba ba xuống bếp. Lạc Thư Nhan vẫn nhớ kỹ quả trứng gà đen đến mức không nhận ra nó là quả trứng gà lúc trước... "..." Lạc Thiên Viễn đứng lên, "Cái kia nhanh đi đánh răng rửa mặt đi, ăn sáng xong ba ba đưa con đi học." Đến khi Lạc Thư Nhan đi vào phòng rửa tay, nhìn bàn trải đánh răng màu hồng bên trên đã bóp kem, vẫn còn chưa tỉnh hồn lại. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai cha con liền đi đến sát vách, Thẩm Thanh Nhược đã chuẩn bị xong bữa sáng, chỉ là cô không nghĩ tới hôm nay Lạc Thiên Viễn sẽ cùng theo tới, sửng sốt một chút, nhân tiện nói: "Anh chờ một chút, tôi đi nấu bát mì." Lạc Thiên Viễn không ăn cơm ở chỗ Thẩm Thanh Nhược, hai người nhìn như phù hợp, trên thực tế đối với đối phương đều không có loại suy nghĩ kia. Mặc dù có người cho rằng người ngay thẳng sẽ không sợ bóng chuyền nghiêng nhưng hai người này đều đã là cha mẹ, cũng không muốn lẫn lộn con của mình, không phải làm cho người ngoài nhìn, mà là làm cho con nhìn. Lạc Thiên Viễn vội vàng lắc tay: "Không cần, lát nữa tôi tùy tiện ăn một chút là được, hôm nay chủ yếu là đưa con gái đi học." Thẩm Thanh Nhược cũng không có miễn cưỡng, cô không phải là loại người nhiệt tình kia. Sau khi trải qua đủ loại việc, cô đã không còn hi vọng với thứ gì, chỉ muốn nuôi con trai lớn lên, cho dù là lúc trước, loại cuộc sống này đã có thể cho là khó khăn nghèo khổ, nhưng trong nội tâm của cô lại đặc biệt bình tĩnh, mỗi một ngày đều rất bình tĩnh. Tại Ninh Thành, người địa phương đều quen thuộc bữa sáng là cháo, mỳ, Thẩm Yến gần như lớn lên ở nơi này nên khẩu vị cũng gần giống vậy. Hai đứa nhỏ mỗi người một bát mì trộn, còn có bát nước đậu xanh Thẩm Thanh Nhược nấu xong đêm qua. Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua bánh mì trứng tráng trước mặt Thẩm Thanh Nhược, như có suy nghĩ gì. Anh cũng không muốn tìm hiểu một nhà con côi mẹ góa này, nhưng khí chất của Thẩm Thanh Nhược lúc giơ tay nhấc chân, còn có che dấu không quá quen thuộc, lộ ra cuộc sống an nhàn sung sướng trước kia của cô. Thẩm Thanh Nhược chú ý tới Lạc Thiên Viễn vẫn luôn nhìn mình, liền cười giải thích: "Lúc trước tôi cũng chuẩn bị bánh mì trứng tráng với sữa bò, nhưng bọn trẻ đều không thích." Lạc Thiên Viễn mỉm cười gật đầu, "Ừm, Thư Nhan từ lúc một tuổi đã không muốn uống sữa bò." Hôm nay Lạc Thiên Viễn đến bên này, còn có một nguyên nhân, là muốn xin lỗi với Thẩm Thanh Nhược, anh hiểu rõ Tống Vãn Tình, không có gì ý xấu, chỉ là đôi khi nói chuyện không để ý tới suy nghĩ của người khác, hôm qua cô ấy thở phì phò trong điện thoại, có thể thấy được là đã phát sinh cãi vã với Thẩm Thanh Nhược. Đối với Thẩm Thanh Nhược mà nói, không thể nghi ngờ là tai bay vạ gió. Nghĩ đến đây, trên mặt Lạc Thiên Viễn lộ ra vẻ lúng túng, anh giơ tay lên chống bên má, ho nhẹ một tiếng, cũng không cần tránh hai đứa bé, dù sao hôm qua anh đã nói rõ với con gái. Thẩm Thanh Nhược thấy bộ dạng này của anh, liền biết anh ngại ngùng là vì chuyện của ngày hôm qua, không khỏi cười một tiếng, "Tiểu thư ngày hôm qua là bạn của anh sao?" Cô chủ động đề cập, Lạc Thiên Viễn không khỏi thở dài một hơi, nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí nhìn con gái một chút, thấy con gái đang chuyên tâm đang ăn mì, lúc này anh mới nói ra: "Ừm. Ngại quá, hôm qua công việc của tôi bận quá, quên mất phải gọi điện thoại trước cho cô." Thẩm Thanh Nhược ừ một tiếng, "Vậy sau này cô tiểu thư kia tới đón Thư Nhan, có được không... ?" Lạc Thư Nhan nghe vậy dựng lỗ tai lên. Cô không biết ba ba già của mình có định tái hôn hay không, ông còn trẻ, bây giờ yêu đương thời gian dài, sẽ không thể tránh khỏi dính đến chuyện cưới gả. Nếu như ba ba già đồng ý cho cô tiểu thư kia đưa mình ra ngoài chơi, có phải đã đại biểu cô xinh đẹp kia có thể trở thành mẹ của mình? Đương nhiên Lạc Thiên Viễn rất yên tâm Tống Vãn Tình. Tống Vãn Tình làm người đơn thuần, vui vẻ với không vui vẻ đều viết lên mặt, chỉ là, so với làm bạn trai người nào đó, Lạc Thiên Viễn càng để ý là cha của nhân vật này. Con gái còn nhỏ, cái gì cũng không biết, một khi mở ra tiền lệ này, về sau nếu có người đơn độc gặp mặt con bé, lấy thân phân bạn của anh mang con bé đi, hậu quả như vậy anh có thể chấp nhận được sao? Lạc Thiên Viễn lắc đầu: "Không được, Thư Nhan còn nhỏ, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, không thể để cho con bé cảm thấy có thể tùy tiện đi theo người nào khác." Lạc Thư Nhan ở trong lòng lặng lẽ thở dài một hơi. Ba ba ơi ba ba, con mới không phải đứa bé bị một que kẹo dụ đi là được đâu. Thẩm Thanh Nhược cười cười, "Vậy thì anh nên giải thích thật tốt với bạn của anh, có khả năng cô ấy sẽ cảm thấy là anh đang đề phòng cô ấy" "Ừm." Ngoại trừ đang ăn mì, kì thực nghe lén người lớn nói chuyện cũng không phải chỉ có Lạc Thư Nhan, còn có Thẩm Yến, cậu nhìn thoáng qua ma ma, mấp máy môi, có chút khó chịu. Buổi sáng có bốn tiết học, vì cam đoan hơn mười một giờ đã có thể tan học, thời gian đi học buổi sáng cũng rất sớm. Sau khi ăn sáng xong, hai đứa trẻ đeo cặp sách nhỏ của mình, đi theo sau lưng Lạc Thiên Viễn ra cửa. Mặc dù trên thực tế khu chung cư cách trường học rất gần, nhưng khi Lạc Thiên Viễn xuống lầu, nhìn phần lớn căn bản không có phát huy được tác dụng, chỗ đỗ xe đã bị nhóm cô dì chiếm làm chỗ tán chuyện, cái lắc đầu nhỏ bé không thể nhận ra. Nếu như chỉ có một mình anh mà nói, anh đã sớm không kìm nén nổi xúc động hưởng thụ sinh hoạt mà mua xe rồi, lúc trời mưa không phải chịu trận đội mưa, anh cũng đuổi kịp thời điểm tốt, năm đó vừa vặn không chịu ngồi yên mua bán kiếm lời một khoản tiền, mua chứng khoán, hiện tại đến lúc phát tài, đều nói mua cổ phiếu tài chính đầu tiên năm 92 sẽ thành nhà lớn, lời này không sai, Lạc Thiên Viễn lúc ấy liều mạng toàn bộ nhà cửa, còn mượn không ít tiền, cứ việc ngay lúc đó thuận mua chứng khoán so với hộ khẩu, biện pháp có được còn khó hơn nhiều, nhưng vẫn bị Lạc Thiên Viễn chui vào được chỗ trống, anh mua không ít chứng khoán, phát tài một số tiền lớn. Không nói khoa trương chút nào, nhà Tống Vãn Tình tại Ninh Thành là nhà giàu nhất, kỳ thật nhà Lạc Thiên Viễn hiện tại cũng không kém gì nhà họ Tống, chỉ là anh khá cẩn thận, có câu nói nói hay lắm, buồn bực thanh âm phát đại tài, anh có uy hiếp, bất kể là thời đại nào cũng không thiếu kẻ liều mạng, nhà họ Tống tại Ninh Thành căn cơ đầy nhân mạch, nhưng cho dù có như thế, anh trai Tống Vãn Tình khi còn bé vậy mà cũng từng bị bắt cóc, suýt nữa giết con tin. Sao Lạc Thiên Viễn có thể nhẫn nhịn việc để cho con gái chịu khổ đôi chút, thế là chỉ có thể che giấu mình, ngay cả một chiếc xe con cũng không dám mua. Anh không khỏi tự giễu cười một tiếng, có tiền cũng không dám tiêu trắng trợn, thật sự có hơi tủi thân. Lạc Thiên Viễn che giấu rất khá, ngoại trừ người tỉ mỉ như Thẩm Thanh Nhược phát hiện một chút mánh khóe, Lạc Thư Nhan vẫn không phát hiện bản thân đã thăng cấp thành một phú nhị đại. Hiện tại giữa học sinh còn không có ganh đua so sánh thành gió, Lạc Thư Nhan cũng không thấy trong nhà của mình có tiền. Trái lại cô còn cảm thấy ba ba già nhà mình thật không biết cách hưởng thụ cuộc sống. Cô mơ hồ biết, một tháng tiền lương của ba ba cũng gần một ngàn, tại Ninh Thành được coi là thu nhập cao, hầu như toàn bộ tiền lương của ông đều bỏ hết lên người cô, đi công tác một chuyến lầ y như rằng nào là mua váy nào là mua đồ ăn vặt, cô nói không muốn còn không được. Ngay cả bà lão lầu trên cũng lắc lắc đầu đánh giá ông, dáng dấp tốt, trình độ cao, lòng nhiệt tình, chỉ là không biết cách hưởng thụ sinh hoạt! Cô hoài nghi, trong nhà không hề có thứ như sổ tiết kiệm... Nếu như không phải ba ba làm người trượng nghĩa, trên danh nghĩa còn có hai căn phòng ở, Lạc Thư Nhan còn phải lo lắng cho tương lai hai cha con bọn họ. Trái lại Lạc Thiên Viễn có suy nghĩ một biện pháp, một tay nắm Lạc Thư Nhan, một tay nắm Thẩm Yến đi ra khỏi khu chung cư, lấy giọng điệu nói đùa nói: "Thư Nhan, mùa thu qua liền đến mùa đông, ba ba đang nghĩ, có nên mượn ít tiền mua một chiếc xe cũ không, ba ba đã hỏi qua, cũng không quá đắt, con cảm thấy thế nào?" Lạc Thư Nhan sợ ngây người. Phải biết hiện tại cũng không phải ai cũng có xe con, nhưng đều là cấp bậc phú hào, tình huống nhà bọn họ thế nào chứ, thế mà muốn mượn tiền mua xe cũ??? Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía ba ba, nghĩ thầm, đàn ông quả nhiên đều giống nhau, có bạn gái liền muốn mua xe, thật sự rất nhẹ nhàng! Lạc Thiên Viễn không đợi con gái trả lời, lại hỏi Thẩm Yến, "Thẩm Yến, cháu cảm thấy thế nào?" Thẩm Yến nghĩ nghĩ, gật đầu, "Rất tốt." Tránh cho Lạc Thư Nhan ở trên đường nhìn thấy xe con lại nhìn chằm chằm.