Chương 42

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:03

Lạc Thư Nhan biết Thẩm Yến thích cô, cô cũng thích Thẩm Yến, đây là thích kiểu bạn bè. Đầu củ cải lớp sáu làm gì biết cái gì gọi là tình cảm nam nữ? Ai hay qua lại với ai thì là thích, ai hay nói chuyện với ai, cũng là thích. Từ khi Lạc Thư Nhan chuyển trường đến học tiểu học ở chỗ này đến nay, cũng từng nhận được mấy lá thư tình, cô không muốn nói nữa, có thể sửa lỗi chính tả trước cho cô được không? Lý do đám bạn trai kia thích rất đơn giản, bởi vì nhan sắc của cô rất đẹp, bởi vì cô thích cười, bởi vì thành tích của cô tốt. Cô cũng không biết cái gì mới thật sự là thích, cái gì mới đúng là tình yêu nam nữ, nhưng cô đã từng thấy. Cô từng thấy Tống Vãn Tình đêm hôm đó, thích thật sự không phải là thứ mà độ tuổi này của cô có thể cảm nhận được. Còn mấy ngày nữa tới kỳ thi lên trung học cơ sở, giáo viên lúc đầu còn nghiêm khắc với họ nay cũng ôn hòa hơn, giáo viên luôn thích dạy quá giờ chuông reo nay cho tan đúng giờ, không còn nói 'xin của lớp thêm hai phút', mà đặt phấn viết lên bục giang, cất kỹ sách giáo khoa, trên mặt chất đầy nụ cười tươi: "Hôm nay đến đây thôi, tan học đi." Lớp trưởng dẫn đầu, toàn lớp đứng dậy, trăm miệng một lời hô: "Chúng em chào thầy!" Sau khi đưa mắt nhìn giáo viên toán học rời đi, Lạc Thư Nhan bắt đầu sắp xếp sách giáo khoa, Thẩm Yến đã chờ bên ngoài lớp hai. Ai cũng biết, mỗi ngày Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến cùng đến trường tan học, chuyện liên quan tới hai người họ có không biết bao nhiêu dị bản, vốn dĩ Lạc Thư Nhan cho là học sinh tiểu học sẽ không nhiều chuyện, nào biết được sức tưởng tượng của học sinh tiểu học còn phong phú hơn! Có người suy đoán cô với Thẩm Yến là anh em cùng cha khác mẹ / cùng mẹ khác cha; Có người suy đoán bọn họ là họ hàng; Có người nói bọn họ đang hẹn hò! Mặc dù chủ nhiệm của hai lớp không tin học sinh của mình yêu sớm, nhưng vẫn gọi điện thoại Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược. Sau khi biết quan hệ hai nhà từ phía phụ huynh, lại thêm Thẩm Yến mấy lần thi đều xếp thứ nhất cả lớp, Lạc Thư Nhan xếp hạng thứ hai cả lớp, các giáo viên cũng không quản nữa. Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến vẫn là hàng xóm, bởi vì Thẩm Thanh Nhược hiện tại đã trở thành mỹ nữ chốn công sở, đi làm từ 9 giờ tới 5 giờ về, ngẫu nhiên cũng tăng ca, hoàn toàn không có khả năng chuẩn bị một ngày ba bữa cho bọn nhỏ như ở Ninh Thành, thế là Thẩm Thanh Nhược với Lạc Thiên Viễn mời một dì giúp việc, dì này làm người trung thực, không nói nhiều, thức ăn làm cũng rất ngon. Đến Xích Thành, cho dù Lạc Thiên Viễn đã trở thành đại phú ông cũng không dám tỏ vẻ giàu có, chỉ mua một căn hộ ba phòng gần trường học, khu dân cư này có mấy tòa nhà, mỗi một nhà đều có một cái thang, hai phòng, bố cục giống nhau, dù sao Xích Thành cũng là tỉnh thành, giá phòng cao hơn Ninh Thành rất nhiều, nhưng mấy năm này Thẩm Thanh Nhược cố gắng làm việc để, để dành được một khoản tiền, dưới sự trợ giúp của Lạc Thiên Viễn vay ngân hàng thành công, mua được gian phòng bên cạnh. Lạc Thư Nhan đeo cặp sách chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Yến, đón ánh nắng chiều, hai đứa bé cùng ra khỏi sân trường về nhà, trời chiều kéo dài bóng của họ. Lạc Thư Nhan không phải người có thể giấu diếm chuyện gì, mà cô với Thẩm Yến cũng không có bí mật gì với nhau, nhớ tới lời đồn mà Đường Vũ nói với mình, cô cười mờ ám, đuôi ngựa vẽ một vòng cung trên không trung, "Thẩm Yến, mình nghe nói cán bộ ngữ văn lớp cậu rất thích cậu, có thật không? Không ngờ cậu được yêu thích như vậy nha." Mặc dù cô cảm thấy tên nhóc này hơi xấu tính, nhưng phim truyền hình bây giờ bắt đầu nổi kiểu nam chính mặt lạnh, thế nên vẫn có rất nhiều người thích như này. Bình thường đối với loại chủ đề này, Thẩm Yến đều không muốn tham gia, không muốn chú ý, tuân theo nguyên tắc 'tích chữ như vàng', cố gắng có thể không nói lời nào thì không nói lời ấy. Cậu nhớ hôm nay lúc đi múc nước, nghe thấy mấy bạn nữ khác đang tám chuyện ở chỗ đó, hình như không nhìn thấy cậu, trò chuyện vô cùng nhiệt tình, trong đó lại nhắc tới ai đấy ở lớp 3 gửi thư tình cho Lạc Thư Nhan. Mặc dù trong lòng biết những bạn nam kia viết thư tình cũng y như viết văn bịa chuyện, viết không lưu loát, dấu chấm câu dùng sai, một đống lỗi chính tả, nhưng cậu vẫn lắng tai nghe cái cẩn thận. Sau khi trở lại phòng học, cậu cố gắng nghĩ lại tình huống gần đây của Lạc Thư Nhan, xác định không có gì không đúng, cũng không giống như bị động lòng bởi thư tình ngu ngốc, cậu mới thoáng yên tâm. Đương nhiên Thẩm Yến vẫn không chú ý đến Lạc Thư Nhan. Lạc Thư Nhan đã sớm thành thói quen với bộ dạng cao quý lãnh diễm này của câuh ta, cho dù cậu không để ý thì một mình cô cũng có thể lải nhải đến lúc về nhà: "Mình không nhớ rõ mặt ủy viên ngữ văn lớp cậu, buộc tóc đuôi ngựa hay buộc tóc hai bên? Cậu thích cậu ấy à?" Thẩm Yến dừng bước lại, giương mắt liếc cô: "Lạc Thư Nhan, cậu có biết xấu hổ không?" Nếu như không phải biết thành tích của cô không bị tụt đi, nếu như không phải mỗi ngày nhìn chằm chằm cô đọc sách chăm chú, thì cậu rất lo cô sẽ học thói xấu mất! Mới là học sinh lớp sáu thôi, thế mà còn viết thư tình! Lạc Thư Nhan chậc một tiếng, "Sao mỗi ngày cậu đều nói câu này thế. Quên đi, không nói cái này nữa." Cô kéo khóa kéo cặp sách, lấy một quyển vở màu hồng ra đưa cho cậu, "Đây là lưu bút của bạn mình, giữ lại một tờ cho cậu đấy, cậu xem đi, mình toàn viết những gì cậu hay nói đấy." Thẩm Yến quét qua, sau tờ câu thường nói, quả nhiên thấy một hàng chữ do cô viết —— Lạc Thư Nhan, cậu có biết xấu hổ không. Không biết sao, cậu lại không nhịn được, cười lên. Sợ bị cô phát hiện, lại nhanh chóng che giấu nụ cười trên mặt, một lần nữa mang lên bộ mặt người sống chớ lại gần kia. "Mình không viết." Thẩm Yến đẩy lưu bút của bạn học về. Lạc Thư Nhan: "Vì sao á, viết đi. Mình đưa tờ đầu tiên cho cậu đấy, cậu thấy mình trượng nghĩa chưa." Thẩm Yến: "Dù sao mình cũng không viết thứ ngu ngốc này." Lạc Thư Nhan tức giận đến muốn đánh người. Mắc công cô còn giữ vị trí quan trọng trên tờ đầu tiên cho cậu, thế mà cậu ta phản ứng thế đấy? Cô vừa cẩn thận bỏ lưu bút của bạn học vào cặp vừa mắng, tóm lại, không có lời gì tốt, đều đang mắng Thẩm Yến. Thẩm Yến cũng không quan tâm, đi theo bên cạnh cô chú ý đèn xanh đèn đỏ, kéo đồ trang trí nhỏ trên cặp sách cô. Thứ như lưu bút này không hợp với cậu và cô. Chỉ có sắp chia tay, sau này khó gặp mặt nhau lắm mới viết, cậu với cô hiện tại vẫn là hàng xóm, mỗi ngày cùng ăn cơm, sau này cùng học chung trung học cơ sở, trung học phổ thông, thi cùng một trường đại học, luôn luôn gặp mặt mỗi ngày, viết lưu bút thì có gì vui. Thẩm Yến muốn hỏi Lạc Thư Nhan chuyện thư tình, lời nói đến bên miệng lại nuốt lại. Hỏi cũng khống tốt lắm, tính cách cô thế kia, cậu biết rõ hơn bất cứ ai chuyện cô có động lòng với mấy lá thư tình dở người kia không, cần gì phải hỏi ra đâu, miễn cho cô lại bảo cậu giống cô 'cá mè một lứa', cảm thấy hứng thú với loại chuyện nhạt nhẽo này. "Chúng ta đến tiệm thuê băng đĩa đi." Lạc Thư Nhan kéo Thẩm Yến một chút, "Sắp đến sinh nhật Đường Vũ rồi, cậu ấy vẫn luôn muốn bản chính đĩa nhạc của Tiêu Nhiên, mình muốn cho cậu ấy." Thẩm Yến nhớ lại bạn nữ luôn đi vệ sinh với Lạc Thư Nhan, ồ một tiếng, một mặt không tình nguyện, nhưng vẫn đi theo cô vòng qua một hướng khác. Hiện tại thiết bị nghe nhạc của mọi người không nhiều, Lạc Thư Nhan nghe nói học sinh cấp 2 cấp 3 nghe nhạc bằng MP3, học sinh tiểu học như họ không mua nổi, phụ huynh cũng không mua cho họ, dù sao có nhiều biện pháp hơn thì vẫn khó khăn, mà máy lặp lại có chức năng nghe nhạc. Băng nhạc của Tiêu Nhiên đặt ở chỗ dễ thấy nhất, một hộp nho nhỏ, nghe nói gần đây lượng tiêu thụ cực kỳ cao, mở tiết mục âm nhạc của ti vi, bảng xếp hạng một tuần thì anh ta luôn xếp top 3. Băng nhạc bản chính cũng không rẻ lắm, Lạc Thư Nhan cầm lấy băng nhạc kia nhìn một chút, mặt trái băng nhạc có một hàng chữ nhỏ, ghi chú rõ người biên khúc điền từ, cô nhìn logo kia một lúc —— đĩa nhạc Trí Nhan. Tập đoàn truyền thông Trí Nhan ngoại trừ đầu tư phim truyền hình, phim điện ảnh, cũng có vận hành và phân phối đĩa nhạc từ năm ngoái. Tiêu Nhiên hiện là nghệ sĩ nổi tiếng nhất của họ, Tiêu Nhiên am hiểu biên khúc, phong cách cá nhân mãnh liệt, vừa vào nghề đã hấp dẫn không ít fan hâm mộ trẻ tuổi, đây đã là album thứ hai của cậu ta, một khi đẩy ra liền trở thành quán quân tiêu thụ. Thẩm Yến thấy Lạc Thư Nhan cầm băng nhạc đang ngẩn người, lên tiếng nhắc nhở cô, "Không mang đủ tiền à? Mình có này." Lạc Thư Nhan lấy lại tinh thần, nắm chặt hộp băng nhạc kia, mấp máy môi, hỏi: "Thẩm Yến, cậu nói xem bao giờ ba ba mới nói cho mình biết chuyện trong nhà siêu có tiền?" Cô không biết tài sản dưới danh nghĩa ba ba có mấy trăm triệu. Chẳng lẽ trong lòng ba ba, cô vẫn chưa qua khảo nghiệm bé con sao? Thẩm Yến nhìn cô một cái, "Cậu rất thiếu tiền à?" Lạc Thư Nhan lắc đầu, cô nào chỉ không thiếu tiền, giữa đám học sinh tiểu học, cô có thể tính là người có tiền. Ba ba luôn luôn cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt, thế nhưng học sinh tiểu học làm gì có chỗ tiêu tiền, xiên nướng cô thích ăn nhất cũng không thể ăn. Cuộc sống của người có tiền không có vui vẻ như vậy. – Hai năm trước, thời trang Tiếu Nhan mở chi nhánh công ty ở Xích Thành, Lạc Thiên Viễn ra tay xa xỉ, thừa dịp đợt gió bất động sản chưa kéo đến Xích Thành, liền mua một tòa nhà văn phòng. Chỗ chính phủ biết ảnh hưởng của thời trang Tiếu Nhan, vì thu hút đầu tư cũng vì giải quyết vấn đề công việc cho sinh viên tốt nghiệp ở Xích Thành, cho thời trang Tiếu Nhan không ít ưu đãi, tòa văn phòng ở khu nhộn nhịp nhất của Xích Thành, Lạc Thiên Viễn mua được với giá thấp hơn dự định không ít. Hiện tại Lạc Thiên Viễn ở công ty bên ngoài là quản lí bộ phận chăm sóc khách hàng. Dưới sự sắp xếp của anh, Thẩm Thanh Nhược có kinh nghiệm phiên dịch phong phú, kỹ năng giao tiếp thuần thục là người đi ăn máng khác dựa vào cố gắng của mình lên chức phó chủ quản ngoại giao. Lúc hai người mới vào công ty, cũng khó tránh khỏi sẽ có lời ra tiếng vào, sau đấy bạn gái của Lạc Thiên Viễn biết, mấy tháng sau lại chia tay, lời đồn tự sụp đổ. Thẩm Thanh Nhược cắt ngắn tóc dài, mặc bộ đồ màu trắng, đi trong đám người cũng như phong cảnh xinh đẹp. Ngày càng gần ngày hai đứa bé thi lên cấp 2, hai người đều ăn ý không lựa chọn tăng ca, chuông tăng ca vang lên, liền thu dọn bàn làm việc chuẩn bị trở về nhà, lại gặp nhau ở thang máy. Thời gian mấy năm khiến Lạc Thiên Viễn càng thêm thành thục ổn trọng. Trong công ty đám sinh viên nữ mới tốt nghiệp không lâu rất thích anh, mỗi lần nhìn thấy anh đều đỏ mặt. Hiện tại trong công ty hầu như không có người nào muốn Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược là một đôi. Lạc Thiên Viễn với Thẩm Thanh Nhược cũng không tránh nghi ngờ như lúc còn ở Ninh Thành, dù sao hai đứa bé đã lớn như vậy, bọn nhỏ cũng biết rõ nên sẽ không tin vào cái gọi là lời đồn truyền miệng. Thế là ngẫu nhiên gặp thời tiết không tốt, anh sẽ chủ động lái xe đưa cô về nhà. Tống Tiền Tiến từng nói qua, Thẩm Thanh Nhược như bạn tâm giao của Lạc Thiên Viễn, tình huống hai người không khác nhau lắm, một mình mang theo con, đôi khi họ có những điểm giống nhau khiến người khác không thể không đồng cảm. Chỉ là hai người bọn họ thật sự không có suy nghĩ như vậy đối với nhau, Thẩm Thanh Nhược không phải loại người Lạc Thiên Viễn thích, huống chi anh còn biết những gì cô đã từng trải qua nên càng không có loại ý nghĩ kia với cô. Thẩm Thanh Nhược thì sao, cũng không muốn yêu đương với ai, chỉ muốn kiếm nhiều tiền hơn để cung cấp cho con trai cuộc sống tốt hơn. Hai người cùng đi vào thang máy, trong thang máy dán áp phích tuyên truyền phim mới chiếu. "Kỹ thuật diễn của Tô Tuyết rất tốt." Thẩm Thanh Nhược đột nhiên cười nói, "Hai ngày trước tôi đi xem phim với đồng nghiệp, xem bộ phim này, kịch bản rất khôi hài, Tô Tuyết cũng rất xinh đẹp." Thẩm Thanh Nhược hiện tại cũng là một trong số ít những người biết bối cảnh thật sự của Lạc Thiên Viễn. Theo quan hệ giữa hai nhà càng ngày càng tốt, hình như Lạc Thiên Viễn không có ý định kiêng kỵ gì cô. Thẩm Thanh Nhược biết bộ phim này là do truyền thông Trí Nhan đầu tư, một khi chiếu lên phòng bán vé sẽ nổ mạnh, Tô Tuyết hiện tại lại là nghệ sĩ nữ do truyền thông Trí Nhan nâng đỡ. Tháng hai năm nay, cô đã từng gặp Tô Tuyết một lần. Tô Tuyết là người Hồng Kông, tiếng phổ thôn không rõ lắm, nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, càng giống như đang làm nũng. Hồng Kông quá nhiều mỹ nữ, mỗi người đều mang một sắc riêng, ở trong môi trường này, Tô Tuyết vẫn có thể xếp hạng cao, có thể thấy cô đẹp đến mức nào. Khi đó Tô Tuyết hiếu kì, chỉ khẽ nâng cằm hỏi cô: "Cô có quan hệ gì với Thiên Viễn? Là bạn gái anh ấy à?" Cô cười lắc đầu, nói không phải. Tô Tuyết lập tức bắt đầu vui vẻ, đôi mắt lấp lánh, "Vậy tôi tin cô.". . . Lạc Thiên Viễn nhìn thoáng qua người phụ nữ mắt ngọc mày ngài trên poster, biểu hiện vẫn ôn hòa như trước, chỉ là trong mắt lướt qua ý cười, "Cô ấy nghe thấy cô nói vậy nhất định sẽ rất vui." Mấy năm trước Tô Tuyết vì chữa bệnh cho mẹ mà được người giới thiệu đi chụp ảnh quảng cáo, nào biết được đây là một âm mưu, tại bữa tiệc có một ông chủ tai to mặt lớn lén bỏ thuốc cô. Cô uống rượu bị ông chủ đấy mang về khách sạn, ngay trong lúc hỗn loạn, chút ý chí sinh tồn khiến cô chạy ra khỏi gian phòng, vừa vặn đụng phải Lạc Thiên Viễn đến Hồng Kông công tác. Lạc Thiên Viễn cứu được cô, thấy cô có thiên phú, dung mạo cũng tốt, sau khi cô đồng ý, liền ký hợp đồng với cô. Đã nhắc đến Tô Tuyết, Lạc Thiên Viễn cũng thuận tiện nói: "Tôi chuẩn bị chờ Thư Nhan với Tiểu Yến thi xong sẽ dẫn hai đứa đến Hồng Kông chơi, không phải năm ngoái đã làm visa rồi à? Trước đó mua phòng ở Vịnh Trăng Sao Thư Nhan còn chưa được thấy, tôi muốn mang con bé đi xem thử, cũng thuận tiện xem tình huống công ty. Thanh Nhược, cô muốn đi cùng không, cô cũng chưa được đến tổng công ty ở Thâm Quyễn." "Hồng Kông?" Lạc Thiên Viễn gật đầu: "Thanh Nhược, cô biết người tôi tin tưởng không nhiều, về sau ngoại trừ bộ phận ngoại giao, tôi muốn giao việc càng quan trọng hơn cho cô, cho nên hi vọng cô có thể học tập được nhiều hơn. Đương nhiên, đây không phải là tôi đang tạo áp lực cho cô, mà là đang trưng cầu ý kiến của cô." Kiến thức của Thẩm Thanh Nhược không tầm thường, có lẽ do mấy năm trước, lúc cô mới tới công ty, có hơi nhát gan. Theo lời của cô là nửa đời trước không có kinh nghiệm đi làm, sau khi sinh Thẩm Yến, không thể không đeo gánh sinh hoạt, làm loại công việc tương đối đơn giản, cô chưa từng nghĩ mình có thể bộc lộ tài năng trong việc này. Là Lạc Thiên Viễn cho cô cơ hội, sau khi cô hoàn thành đủ loại nhiệm vụ, cũng bắt đầu trở nên tự tin. Không khoa trương chút nào, là Lạc Thiên Viễn khiến cô nhìn ra một khả năng khác trong người cô. Cô không do dự nữa, cô muốn tóm lấy mỗi cơ hội này: "Được." – Lúc Lạc Thiên Viễn về đến nhà, Lạc Thư Nhan đang nghiên cứu băng nhạc mới mua được từ tiệm thuê băng đĩa. "Thích Tiêu Nhiên?" Lạc Thiên Viễn ngồi xuống, nhìn thoáng qua cười hỏi. "Cũng tạm ạ, anh ấy hát rất hay." Hiện tại ca sĩ tốt nhiều lắm. Lạc Thư Nhan có cảm giác nhạc hay nghe không hết. Lạc Thiên Viễn nói: "Nếu như con thích cậu ta, ba ba có thể nhờ người quen xin ảnh với chữ ký cho con. Ba ba có bạn làm ở công ty này, có đôi khi sẽ đụng phải Tiêu Nhiên.". . . Lại là bạn xuất hiện từ hư không. Lạc Thư Nhan đã thành thói quen, ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thán kỹ thật diễn của ba ba già thật tốt, có thể liều một trận với mấy minh tinh điện ảnh kia. Nếu như không phải biết tình huống thật sự trong nhà mình, chỉ sợ cô còn mơ mơ màng màng, cho là nhà mình mới từ gia đình ấm no bước vào hộ khá giả. Nhưng sau một chuyện phát sinh năm ngoái, cô bắt đầu hiểu rõ nỗi khổ của ba ba già. Năm trước trên báo đăng một tin tức, con trai nhà giàu nhất nào đó bị bắt cóc, bọn cướp yêu cầu tiền chuộc trăm vạn, cũng may chú cảnh sát ra sức, nếu không bé trai đáng thương làm con tin kia sẽ bị giết. Lúc ấy cô nghe tin này, cũng không để trong lòng, nhưng đêm hôm đó cô rời giường uống nước, nhìn thấy ba ba ngồi trong phòng khách vừa hút thuốc vừa đọc báo, cô đi qua nhìn, ba ba đang đọc tin đứa bé bị bắt cóc kia. Đến nay cô vẫn nhớ rõ ánh mắt lúc ba ba nhìn về phía mình, mặt mũi đầy lo lắng sợ hãi. Hai từ này dùng trên người ba ba hình như không hợp lắm, cho dù ở thời điểm nào, ông đều bình tĩnh ung dung, nhưng cô chắc chắn mình không có hoa mắt, một khắc này cô bắt đầu hiểu rõ nỗi khổ của ba ba, cũng biết nguyên nhân ba ba che giấu thân phận phú hào. Nghĩ đến chuyện xế chiều hôm nay mình nói với Thẩm Yến ở cửa hàng băng đĩa, cô mấp máy môi. "Không muốn à." Lạc Thư Nhan đặt băng nhạc vào túi xách, "Là bạn cùng bàn con thích cơ, chẳng qua con chỉ là fan qua đường thôi." Lạc Thiên Viễn hiếm khi lại nghi ngờ: "Người qua đường. . .fan? Đó là cái gì?" Không biết đây là lần thứ mấy Lạc Thư Nhan thốt ra mấy từ kỳ quái: "Chỉ là có chút thích, chỉ ngẫu nhiên chú ý một chút." "Được rồi." Lạc Thiên Viễn có chút tiếc nuối. Anh hiện tại càng ngày càng không đoán được sở thích của con gái, ngay cả phong cách mặc quần áo, con bé cũng thích Thẩm Thanh Nhược chọn cho con bé hơn, anh chọn cho con bé rõ ràng rất đáng yêu rất thục nữ, thế nhưng con bé lại không thích lắm, cho dù ngoài miệng nói thích, thuwjc ra chỉ mặc mấy lần. Hai năm nay con bé không mấy khi ăn bánh kẹo ngọt, còn rất nghiêm túc dặn anh không được mua nhiều lãnh phí. Anh đột nhiên nghĩ đến, trước đó anh từng hợp tác với tổng giám đốc Hùng lớn hơn anh mười mấy tuổi. Ở bữa tiệc kia uống nhiều quá, tống giám đốc Hùng lôi kéo anh giãi bày tâm sự, nói con gái đi du học nước ngoài, mỗi lần gọi điện thoại cho con bé, ông nói mười câu, con bé đáp một câu, ông gửi một tin nhắn dài bảo con bé phải chú ý không được đối xử tệ với bản thân, con bé chỉ đáp một câu: "A, con biết rồi". . . Vốn dĩ ông tưởng con gái thích Tiêu Nhiên, sau đấy liền tìm cơ hội sắp xếp cho con bé gặp Tiêu Nhiên một lần, kết quả phản ứng của con bé cũng chẳng đặc sắc gì. Lỡ như sau này con bé có tâm sự cũng không nói cho ômg biết không? Mặc dù ông cũng biết con hơn mười mấy tuổi đều sẽ lựa chọn chia sẻ bí mật với bạn bè, nhưng ông hi vọng con bé có thể gắn bó với mình nhiều hơn. Lạc Thư Nhan kịp thời phát hiện cảm xúc của ba ba mình có chút sa sút. "Ba ba, con muốn đi xem phim." Lạc Thiên Viễn lập tức vui vẻ: "Được, sửa soạn đi, ba ba dẫn con đi xem phim, xem phim xong rồi làm gì nữa, có ăn Pizza Hut không, hay KFC?" – Cùng lúc đó, trong biệt thự Đông Khê, Lục Hành Sâm cầm trong tay một tấm hình. Hai mắt anh ngơ ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ trong tấm ảnh. Người phụ nữ ngồi trong ánh sáng mờ của nhag hàng, bởi vì cách một khoảng, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt của cô. Giang Thừa lườm Lục Hành Sâm một cái, gõ gõ khói bụi, ra vẻ lơ đãng nói: "Đây là ảnh người của mình chụp ở Hồng Kông, lúc ấy không dám quấy rầy cô ấy, chỉ chụp một tấm hình như này, kỳ thật mình cũng không dám khẳng định người trong ảnh là cô ấy, dù sao cách khoảng, lại chỉ có một bên mặt, mình cũng không dám nhận, nhưng ngẫm lại, đã qua gần mười hai năm rồi, chính chúng ta cũng thay đổi không nhỏ, nhất định cô ấy cũng thay đổi." Lục Hành Sâm cũng không biết vì cái gì, có lẽ do tách ra quá lâu, hoặc là nói trong tiềm thức anh đã chấp nhận chuyện cô không còn trên đời nữa? Nhìn ảnh chụp này, ngoại trừ lúc đầu hơi hồi hộp ra, vậy mà không còn cảm xúc nào khác. Bình tĩnh đến mức anh kinh ngạc. Nếu như nói anh đã chấp nhận chuyện này, đã buông bỏ cô, vì sao khi nhìn thấy đồ của cô trong phòng này, tim vẫn cứ dao động, vẫn cứ đau đớn? "Cô ấy. . . Còn tốt chứ?" Lục Hành Sâm qua nửa ngày mới hỏi. Giang Thừa miễn cưỡng đè xuống chút chột dạ trong lòng, nói: "Cũng không tệ lắm, nhưng không biết có phải cô ấy đổi tên không, mình để cho người điều tra, bây giờ cô ấy tên Diệp Như Thu, dạy tiểu học ở Hồng Kông." "Hồng Kông. . ." Ánh mắt Lục Hành Sâm chuyển từ ảnh chụp dời đến cốc trên bàn trà, giọng anh đờ đẫn, vẻ mặt buồn bã, "Trước kia cô ấy từng nói muốn đến Hồng Kông. Giang Thừa, mấy ngày nữa xong việc cùng mình đến Hồng Kông." Tóm lại là muốn đi một chuyến. Hỏi cô một chút, tại sao lại không từ mà biệt, vì sao lại có thể nhẫn tâm không xuất hiện nhiều năm như vậy. Anh cũng muốn biết, tìm cô hơn mười năm, vì sao giờ khắc này có ảnh chụp này của cô, anh lại bình tĩnh như vậy.