Đại khái do lời nói của Lạc Thiên Viễn mang đến cho Tống Vãn Tình sự đả kích không nhỏ, dù cô đã ngây ngô ở nước ngoài nhiều năm, rất nhiều tư tưởng đã dần dần tây hóa nhưng thực chất bên trong cô không có dự định không cưới. Bởi vậy từ ngày nói chuyện hôm đó tới trước đêm quốc khánh, cô đều không tiếp tục xuất hiện trước mặt Lạc Thiên Viễn.
Lễ quốc khánh có bảy ngày nghỉ, Lạc Thiên Viễn sớm đã có kế hoạch muốn mang theo con gái đến Bắc Kinh một chuyến.
Ninh Thành có nhà ga, xuất phát đi Bắc Kinh cần gần một ngày một đêm. Kế hoạch là kế hoạch, Lạc Thiên Viễn không quyết định chắc chắn được, dù sao đường xá xa xôi, thân thể trẻ nhỏ không có sức đề kháng tốt như vậy, nếu như không quen khí hậu dẫn đến sinh bệnh thì rất khó xử.
Tuy vậy làm một ông bố già mà nói, thật sự anh rất muốn mang con gái ra ngoài nhìn xem một chút, biết thêm nhiều kiến thức về thế giới rộng lớn bao la này hơn
Ngày này, Lạc Thiên Viễn tan tầm mang về một con gà nướng, chần chờ một chút, đi vào sát vách.
Thẩm Thanh Nhược không nghĩ tới hôm nay Lạc Thiên Viễn sẽ ở lại ăn cơm nhưng cô không nhăn nhó mà đi đến bếp lấy thêm bát đũa, hai người lớn với hai đứa trẻ ngồi đầy cái bàn ăn nhỏ. Quốc khánh chỉ cách có 2 ngày, thời tiết Ninh Thành bây giờ không quá nóng bức, lúc này đã là xế chiều, cũng đến lúc dùng cơm tối nhưng bữa cơm hôm nay có chút khác mọi hôm.
Thẩm Thanh Nhược suy đoán Lạc Thiên Viễn có chuyện muốn nói, quả nhiên, vừa ăn vài miếng cơm, Lạc Thiên Viễn liền để đũa xuống, nói ra: "Lễ quốc khánh lần này ba ba được công ty an bài đi công tác ở Bắc Kinh, Thư Nhan, con có muốn đi cùng với ba ba không?"
Lạc Thư Nhan không lo gặm chân gà nữa, chớp chớp mắt, sợ tốc độ trả lời của mình quá chậm thì ba ba sẽ thay đổi chủ ý, cô lập tức giơ tay lên lớn tiếng trả lời: "Con muốn đi con muốn đi!"
Cho dù không có ký ức đời trước, Lạc Thư Nhan vẫn muốn đi đến thành phố lớn như Bắc Kinh, huống hồ còn có những ca khúc mà ai cũng thích kia.
Lúc cô còn ở nhà trẻ, giáo viên thường xuyên dạy bọn họ bài hát « tôi yêu Thiên An Môn » này.
Hiện tại du lịch lễ quốc khánh không có người đông nghìn nghịt như sau này, mà lại có tận bảy ngày nghỉ! Mặc dù ở trong nhà cũng rất vui, nhưng sao có thể khiến trẻ nhỏ vui hơn việc đi ra ngoài chơi đùa đây?
Ánh mắt Lạc Thiên Viễn ôn hòa, bị bộ dạng này của con gái chọc cười nhưng vẫn nói: "Ba ba đi làm việc sẽ không có thời gian rảnh, khả năng là con chỉ có thể ở trong khách sạn không đi đâu được, con có đồng ý không?"
"Ngồi xe lửa cũng phải ngồi một ngày một đêm, con nhất định muốn đi sao?"
Mặc dù anh muốn con gái ngồi máy bay đi Bắc Kinh những đầu năm nay vì Ninh Thành không có sân bay nên mua một tấm vé máy bay không hề đơn giản chút nào, loại chơi đùa lung tung này, còn không bằng đi ngồi xe lửa.
Dù sao con gái cũng chưa từng ngồi qua xe lửa.
"Muốn!!!"
Ý cười của Lạc Thiên Viễn sâu hơn, lần này anh lấy danh nghĩa công ty phái đi công tác, thật ra là muốn đến thành phố kinh doanh sầm uất có vô số anh hùng hào kiệt này xem sao.
Lần này đi Bắc Kinh, ngoại trừ đi đàm phán một số việc làm ăn, còn có một việc có thể nói là vô cùng quan trọng, cũng có thể nói không quan trọng gì lắm—— mua nhà.
Hiện tại sinh viên vẫn rất thích thi tới Bắc Kinh, tuy Lạc Thiên Viễn không chắc tương lai con gái có đến Bắc Kinh học đại học không nhưng chuẩn bị sớm trước cũng không phải không đúng. Vừa vặn trong tay anh đang có tài chính để đó không dùng, nếu không mua được cho con gái hai căn phòng ở vị trí đẹp thì về sau vẫn có thể phát huy được công dụng tốt, không phát huy được tác dụng cũng tạm thời cho là đang tích lũy tiền tiêu vặt cho con gái.
Mặc dù vào năm 1992 anh dựa vào cổ phiếu mở công ty mở xưởng phát tài lớn, nhưng anh cũng biết, mặc kệ làm việc gì cũng có lúc không kiếm bộn không lỗ. Một phương diện anh can đảm cẩn trọng, tại sự nghiệp chưa từng do dự, nhưng một phương diện khác anh cũng là một người cha, vì con gái mà dùng hết khả năng tích lũy nhiều của cải thêm một chút, ví dụ như nhà ở, ví dụ như cửa hàng.
Mà những vật này, cho dù anh có bị gì cũng sẽ không động đến. Kia là lực lượng mà anh tích lũy cho con gái của mình trong tương lai.
Lạc Thiên Viễn lại nhìn về phía Thẩm Yến, nhẹ giọng hỏi: "Thẩm Yến, cháu có muốn đi Bắc Kinh không, nghĩ đi rồi nói, chú mang cháu đi cùng với Thư Nhan, hai đứa cùng đi cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Dù Thẩm Yến thông minh hiểu chuyện thế nào thì vẫn là trẻ nhỏ, lúc nãy mới nghe chú Lạc sẽ mang Lạc Thư Nhan đến Bắc Kinh, cậu liền vô thức siết chặt đũa.
Cậu cũng rất muốn đi Bắc Kinh, giáo viên ngữ văn thường nói sống cả đời nên đi Bắc Kinh ít nhất một lần.
Lúc đầu cậu không nghĩ tới chú Lạc sẽ dẫn cậu đi, tuy nghĩ vậy nhưng mà trong lòng thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải thi đại học nổi danh ở Bắc Kinh. Không ngờ rằng bỗng nhiên nghe thấy chú Lạc hỏi có đi hay không, cậu cũng nghĩ giống như Lạc Thư Nhan muốn lập tức gật đầu, nhưng mà cậu vẫn nhịn lại, mong đợi nhìn về phía ma ma.
Ma ma nói có, vậy cậu mới có thể nói có.
Ngược lại Lạc Thư Nhan rất muốn trả lời thay cho Thẩm Yến, phải biết rằng ba ba làm việc bận rộn, một người ở trong gian phòng khách sạn nhất định sẽ rất nhàm chán, nhiều người thì sẽ không cô đơn như vậy.
Thẩm Thanh Nhược nắm chặt đũa tay run lắc một cái, lại không khiến người khác nhìn ra cảm xúc thật của cô, cô cúi thấp che đi đôi mắt, sau lại ngẩng đầu lên nói với Lạc Thiên Viễn, "Vậy thì làm phiền anh quá rồi. Chăm sóc hai đứa nhỏ rất mệt mỏi."
Đây là biến tướng của từ chối khéo.
Lạc Thiên Viễn lại nhìn ra Thẩm Yến đang chờ mong, cho là Thẩm Thanh Nhược đang lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này, nhân tiện nói: "Hai đứa bé đều rất hiểu chuyện, mang một đứa đi chơi cũng là chơi, mang hai đứa đi chơi cũng là chơi, không có gì phiền cả. Nếu không thì thế này đi, hai người cố gắng thương lượng một chút, ngày mai nói cho tôi kết quả cũng được."
Tong lòng Thẩm Thanh Nhược thở dài một hơi, ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc, "Được."
–
Lạc Thư Nhan thật sự rất vui vẻ.
Cô là một người rất mâu thuẫn. Lúc còn đi mẫu giáo thì cảm thấy các bạn nhỏ thật ngây thơ, lên lớp cũng rất nhàm chán nhưng đụng tới lúc nhà trẻ tổ chức chơi xuân du lịch mùa thu, cô lại đặc biệt dễ dàng hưng phấn, khả năng trước khi đi du lịch rất lâu đã sớm lên kế hoạch muốn mang đồ ăn vặt nào, muốn mặc quần áo ra sao!
Cơm nước xong xuôi, sau khi về nhà, cô liền bắt đầu thu thập hành lý.
Trong tủ quần áo của cô có rất nhiều váy, đang chuẩn bị lấy bộ váy hợp mốt nhất ra, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm túc, đó chính là thời tiết Bắc Kinh có thích hợp mặc váy không?
Âu nâu xưa nay cô không xem dự báo thời tiết của nơi khác, lúc này đã qua thời gian mất rồi.
Lạc Thiên Viễn đang xem tin tức kinh tế tài chính, đột nhiên nghe được một loạt tiếng bịch bịch, một giây sau con gái đáng yêu xuất hiện trước mặt anh, vừa vặn chặn TV.
Chỉ thấy trong tay con bé còn cầm hai cái váy, nghiêm trang nói ra: "Con có hai vấn đề muốn hỏi."
Lạc Thiên Viễn cười gật đầu, "Một trăm vấn đề cũng được."
"Vấn đề thứ nhất, thời tiết Bắc Kinh thế nào, con nên mặc áo ngắn tay, áo dài tay hay là áo khoác?"
Đúng lúc trong tay Lạc Thiên Viễn có báo chí Bắc Kinh, anh mở ra, "Sáng có thể mặc áo ngắn tay, sáng sớm và buổi tối phải mặc áo dài. Con không cần mang quá nhiều quần áo, đến lúc đó ba ba dẫn con ra cửa hàng mua."
Lúc đầu cái đầu nhỏ của Lạc Thư Nhan cũng không vì vấn đề tiền tiêu mà nóng nảy, nhưng lúc này nghe thấy cuồng ma mua váy cho con gái Lạc Thiên Viễn nói như vậy, trong nháy mắt cô tỉnh táo lại: "Ba ba, hiện tại biến thành ba vấn đề, vấn đề thứ hai, lần này đi Bắc Kinh phí tổn thất ai trả? Con là nói con với Thẩm Yến."
Cô biết, công ty phái ba ba đi công tác, vậy nhất định sẽ chịu tiền xe, tiền cơm nước cho ba ba, nhưng còn cô với Thẩm Yến?
Hiện tại nhà bọn họ mắc nợ một đống, công phí ra ngoài đi du lịch còn được, nếu là tự trả tiền. . .vậy thì quên đi thôi.
Lạc Thiên Viễn bật cười không thôi, "Con nhóc như con ngày nào cũng quan tâm vấn đề này làm gì. Yên tâm, vé xe lửa của con với Thẩm Yến đều có thể mua nửa vé, ba đã nói với công ty rồi, tất cả đều do công ty thanh toán, mà đi công tác cũng có kèm theo lộ phí làm thêm giờ, đủ để mua rất nhiều váy cho con ở cửa hàng."
Nghe thấy Lạc Thiên Viễn nói như vậy, Lạc Thư Nhan mới thở dài một hơi.
Cũng đúng, công ty biết hoàn cảnh của ba ba, cha mẹ đều mất, một thân nuôi nấng trẻ nhỏ, không có khả năng đi công tác rồi bỏ con nhỏ ở nhà, thanh toán tất cả phí tổn thất cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng mà, nói kiểu gì thì nói, công ty này xảy ra chuyện gì vậy, biết rất rõ ràng cô với ba ba của cô nương tựa lẫn nhau mà sống, trong nhà cũng không có người lớn nào khác, vì sao lại luôn phái ba ba đi công tác khắp nơi trên cả nước???
Lạc Thiên Viễn thấy bộ dạng con gái như trút được gánh nặng, thật sự bị chọc cười, nhưng sợ con gái sẽ tức giận, lại nín cười, hắng giọng một cái, "Còn vấn đề thứ ba thì sao?"
Lạc Thư Nhan từ bên trong nghi ngờ lấy lại tinh thần, nhớ tới việc lớn hôm nay, liền lấy hai cái váy so trên người, còn xoay một vòng, "Cha, con mặc cái viền lá sen này đẹp, hay là mặc bộ thân rời này đẹp hơn?"
Không đợi Lạc Thiên Viễn trả lời, cô lại nói một mình: "Viền lá sen đẹp mắt, chỉ là vải vóc có hơi dày, mặc có chút nóng, nhưng đẹp mắt."
"Bộ hai phụ kiện mặc dễ chịu, nhưng lại không có phong cách tây."
"Bỏ đi, mang tất cả theo, có lẽ thời tiết Bắc Kinh mặc viền lá sen cũng không nóng, bộ hai phụ kiện này mặc lúc đi xe lửa!"
Cô hoàn toàn không cho Lạc Thiên Viễn cơ hội nói chuyện, đưa ra vấn đề, lại tự mình giải quyết vấn đề, sau đó xinh đẹp quay người lại vui quên trời đất trở về phòng, tiếp tục chọn lựa quần áo mặc đi Bắc Kinh.
Lạc Thiên Viễn: ". . . ?"
–
Bên này Lạc Thư Nhan đang thu dọn quần áo, sát vách bầu không khí lại không bình thản như vậy.
Thẩm Thanh Nhược cũng lâm vào trong khó xử, cô biết con trai rất muốn đi, con trai vẫn luôn rất hiểu chuyện, muốn đồ vật gì cũng sẽ cân nhắc tình huống trong nhà, cho tới bây giờ hầu như chưa từng mở miệng nói muốn cái gì, cho đến hiện tại thằng bé ngồi nghiêm túc trước bàn đọc sách, nhưng thân là mẹ, cô biết thằng bé rất muốn đi Bắc Kinh.
Bây giờ cô phải làm sao đây, Bắc Kinh. . . Bắc Kinh!
Năm đó cô rời khỏi thành phố kia đã không muốn trở về nữa, có đôi khi cô nghe thấy ai từ Bắc Kinh về, nhà ai có người xa lạ tới, cô đều sẽ nơm nớp lo sợ một thời gian rất dài. Hiện tại bảy năm trôi qua, cô dần dần bình thản, chỉ coi những sự việc kia như là chuyện của kiếp trước nhưng mà bây giờ Lạc Thiên Viễn lại dễ dàng phá vỡ ảo tưởng của cô.
Ai cũng hướng tới đô thị lớn, không phải cô vì muốn con trai phát triển nên mới tới huyện thành này sao?
Con của cô thông minh, nơi này không giữ nổi thằng bé, thằng bé cần một khoảng trời rộng lớn hơn.
Thẩm Thanh Nhược vừa vá quần áo, vừa làm bộ lơ đãng hỏi: "Con trai, con muốn đi Bắc Kinh sao?"
Thẩm Yến không ngẩng đầu, chỉ là ngòi bút trên giấy dừng lại một chút, "Có chút, không đi cũng được."
Nghe thấy con trai nói như vậy, trong lòng lại chua xót, sau lại khẽ cắn môi hạ quyết tâm. Chỉ sợ tại Bắc Kinh,trong lòng những người kia, cô đã chết, mà đã nhiều năm như vậy, Bắc Kinh lớn như thế, chưa chắc đã đụng phải. Có lẽ Lạc Thiên Viễn có chút tiền, nhưng so với người kia. . . vẫn có khác biệt, nhất định sẽ không có cơ hội đụng chạm, cho dù có đụng phải, ai sẽ hoài nghi một người xa lạ mang theo một đứa trẻ lại do một người đã chết là cô sinh đây?