Chương 3

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:01:36

"Đúng vậy!" Tín hiệu điện thoại không được tốt lắm, Tống Vãn Tình giờ phút này cũng không nghe thấy giọng của Lạc Thiên Viễn rõ ràng đang không vui. Cô còn rất trẻ, Lạc Thiên Viễn năm nay hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cô nhỏ hơn anh bốn tuổi, chính là quãng thời gian đẹp nhất của thanh xuân, lại có gia thế tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua lời không tốt nào, lúc này lại ở chỗ của Thẩm Thanh Nhược đá phải tấm sắt, đương nhiên sẽ nổi giận đùng đùng, đợi cơ hội đến thì không đồng ý buông tha, miệng nhỏ bắt đầu tố cáo: "Thiên Viễn, hàng xóm này của anh thật quá đáng, cô ta có ý gì vậy, em tới đón Thư Nhan đi ăn cơm cô ta cũng không cho, muốn mua quần áo cho Thư Nhan cô ta cũng không cho, có phải cô ta tưởng bản thân là mẹ ruột của con bé không vậy?" Lạc Thiên Viễn bóp bóp sống mũi, có hơi bực bội. Anh hoàn toàn không có ý định tái hôn, mỗi một lần bắt đầu một cuộc tình mới, sẽ nói cái này với đối phương. Anh rất thương con gái, từ khi sinh ra tới giờ cũng chưa từng được thấy mẹ, về sau có khả năng cũng sẽ không được thấy, trong năm sáu năm này, anh càng khắc sâu sự hiểu chuyện của con gái mình hơn người ngoài. Sáu năm anh với con gái nương tựa nhau mà sống, con gái sớm đã là người quan trong nhất trong tính mạng của anh. Đương nhiên anh cũng có nhu cầu cảm tình, nhu cầu sinh lý, anh cũng sẽ không bài xích một đoạn tình cảm, nhưng mà con gái càng ngày càng hiểu chuyện, anh cũng không hi vọng con bé sẽ biết. Huống hồ làm một người cha, nói loại chuyện này với con gái hình như không ổn lắm. Hiện tại Tống Vãn Tình chạy đến nhà Thẩm Thanh Nhược, làm ra động tĩnh lớn như vậy, Thư Nhan không có khả năng không nghe thấy, cũng không có khả năng không biết. Cái này khiến Lạc Thiên Viễn có chút nóng nảy, có chút hoảng hốt, sự việc tới quá bất ngờ, anh không biết nên làm thế nào để giải thích với con bé. Không nghe thấy Lạc Thiên Viễn đáp lại, Tống Vãn Tình lúc này mới bắt đầu nhận ra, cẩn thận dò hỏi: "Thiên Viễn, có phải anh tức giận không?" Thật ra Lạc Thiên Viễn là một người vô cùng lịch sự. Anh sẽ không phát cáu với người khác, nhất là phụ nữ, cho dù hiện tại anh rất không kiên nhẫn, nhưng vẫn nói: "Không có." Anh không muốn nói quá nhiều, chỉ lấy giọng điệu không nặng không nhẹ mà nói "Anh với Thanh Nhược không có gì, chỉ là trước kia anh đã dặn dò cô ấy, ngoại trừ anh thì không ai được phép mang Thư Nhan đi, Thanh Nhược chỉ giúp anh chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của con bé thôi, anh cũng có trả tiền." Rõ kỳ quặc. Nếu như người bên ngoài nói loại lời này, Tống Vãn Tình chắc chắn không tin, nhưng lời này lại xuất phát từ miệng Lạc Thiên Viễn, cô ta tin. "Ừm, em tin anh!" Dù sao cũng là người phụ nữ mình đang thích, giờ phút này Lạc Thiên Viễn biểu hiện ra cực kỳ kiên nhẫn, cùng với tấm lòng bao dung của một người đàn ông trưởng thành, "Hôm nay cũng không còn sớm, em đi về trước đi, anh sẽ thay em xin lỗi Thanh Nhược. Lúc về em nhớ chú ý an toàn." Sau khi Tống Vãn Tình cúp điện thoại, chóng mặt lên xe. Về phần Lạc Thiên Viễn, đã bắt đầu phiền não vì vấn đề trước mắt này. Làm thế nào để giải thích với con gái bây giờ? Nhỡ con bé tức giận thì phải làm sao đây? – Lạc Thư Nhan rất độ lượng. Sau khi Lạc Thiên Viễn gấp gáp trở về nhà từ công ty, liền đón cô về nhà, khoảng cách chỉ có mấy bước. Rất nhiều ba ba trẻ tuổi hình như vô cùng yêu thương con gái, Lạc Thiên Viễn cũng không ngoại lệ, bạn bè toàn gọi anh là con gái nô, không nói khoa trương chút nào, đấy là Lạc Thư Nhan còn chưa mở miệng muốn ngôi sao trên trời, chỉ cần con bé muốn, Lạc Viễn Thiên dù có lên trời xuống biển cũng sẽ lấy cho con bé. Lạc Thiên Viễn đối với người ngoài ôn hòa, lúc làm công tác lập nghiệp cũng ứng xử rất nghiêm túc, duy chỉ có lúc đối mặt với con gái lại không có biện pháp nào. Trông mong đi theo đằng sau con gái, con bé đi đến chỗ nào, anh đi đến chỗ đó, không có chút uy nghiêm nào của một người làm ba. Lạc Thư Nhan mở tủ lạnh, trong tủ lạnh có bánh ngọt Lạc Thiên Viễn mua mấy ngày trước. Cũng không phải sinh nhật của ai, chỉ là do cô thấy trên TV có người ăn bánh ngọt, thuận miệng nói một câu, Lạc Thiên Viễn liền cố ý đến cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng nhất ở thành phố khác, mua bánh ngọt cho con gái, nghe nói bơ cửa hàng dùng không phải là bơ thực vật, mà là loại bơ động vật vô cùng hiếm thấy. Bên trên còn trang trí hoa quả mà Ninh Thành không có. Trên mặt Lạc Thư Nhan xoắn xuýt, đến giờ này rồi, ăn bánh ngọt không thể nghi ngờ là tự sát mãn tính. . . Cô cúi đầu nhìn móng vuốt mập mạp của mình một lúc, yên lặng đóng cửa tủ lạnh lại. Mặc dù bây giờ cô còn nhỏ, mới sáu tuổi, thế nhưng phải chú ý lượng cơm ăn cùng vóc người! Không phải là do ba ba của cô đã quen với cô lúc ba tuổi, nếu như cô không biết tiết chế một chút, về sau nhất định sẽ trở nên mập mạp. "Tại sao lại không ăn?" Lạc Thiên Viễn hỏi con gái, "Có phải là không còn tươi không? Hay là bây giờ ba ba ra ngoài mua thêm một cái nữa cho con?" Lạc Thư Nhan: ". . ." Cô xoay đầu lại, bộ dạng rất nghiêm túc. Mặt Lạc Thiên Viễn lộ vẻ lo lắng, làm gì còn có vẻ bày mưu bày kế như lúc ở bên ngoài. Nếu như Lạc Thư Nhan chỉ mới sáu tuổi, từ thân thể đến nội tâm đều sáu tuổi, có khả năng cô sẽ phản đối việc ba ba tìm bạn gái, sẽ đau lòng sẽ khó chịu, nhưng nội tâm của không phải là trẻ sáu tuổi, cô cũng từng đoán qua tuổi của mình, có thể là tác dụng của tiềm thức, lúc đối mặt với ba ba của mình, sẽ không xem ông ấy như một người đồng lứa tuổi, mà xem như là người lớn trong nhà từ tận đáy lòng, trải qua một lần thí nghiệm cùng tổng kết, cô cực kỳ hoài nghi, bản thân đời trước chỉ sống đến mười bốn mười lăm tuổi. Vì sao ư? Rất đơn giản, cô cũng từng nhìn qua sách giáo khoa cấp hai cấp ba, cấp hai cũng tạm hiểu, hầu như cảm thấy mình đã học qua, nhưng khi nhìn đến sách cấp ba lại như mù chữ, mà khi cô nhìn thấy học sinh mười hai mười ba tuổi, sẽ cảm thấy đối phương là một đứa nhóc, nhưng khi nhìn thấy học sinh mười bốn mười lăm tuổi lại không nghĩ như vậy. Nhưng mà mười bốn mười lăm tuổi cũng đã rất hiểu chuyện. Cô còn nhớ rõ, ba ba của cô cõng cô, nấu cơm cho cô, cũng nhớ kỹ khi cô bị bệnh ba ba ôm cô vào bệnh viện, khi đó cô sốt cao không lùi, trên môi bắt đầu tím tái, ba ba của cô gấp gáp đến mức sắp khóc, đợi đến khi cô hết sốt thì ông ấy cũng đã một đêm không ngủ. Cô còn nhớ rõ, ở nhà trẻ có ông của một bạn cùng lớp hay sờ mó cô, cô buồn nôn không chịu được, sau khi về nhà thì nói cho ba ba nghe, một người luôn luôn ôn hòa lịch sự dưới cơn tức giận cầm dao làm bếp phi ra ngoài. Sau đấy con mắt của ông đỏ ngầu, ngồi xổm xuống nói với cô, về sau cho dù có là ai, dám bắt nạt cô như vậy, hi vọng cô đều có thể nói cho ba ba nghe. Cô lúc ấy còn bị bộ dạng hung ác nham hiểm của ông dọa một trận, còn hỏi ông, có phải là ba ba muốn giết người không, nếu ngồi tù thì phải làm sao bây giờ? Ông cười, lại sờ lên đầu của cô, giọng điệu nặng nề, ai dám làm Thư Nhan tổn thương, ba ba sẽ liều mạng với người đó. Sáu năm, đối với cô mà nói, ông cũng là ba ba quan trọng nhất, ba của cô còn trẻ như vậy, tương lai còn dài như vậy, cô cũng sẽ lớn lên, có lẽ sẽ có một ngày cô tự lập, sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ còn muốn khiến ba ba cô đơn cả đời sao? Tình thân không thay thế được tình yêu, ba của cô cũng muốn có người để dựa vào. Nghĩ rõ ràng điểm này, Lạc Thư Nhan rất bình tĩnh hỏi cha: "Người hôm nay là bạn gái của ba ba sao?" Lạc Thiên Viễn khẩn trương, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào. Thật ra Tống Vãn Tình còn chưa phải bạn gái của anh, nhưng mà lúc này phủ nhận, hình như cũng không tốt. Lạc Thiên Viễn rơi vào trầm mặc. Lạc Thư Nhan hừ hừ nói: "Ba ba nếu dám làm dám nhận, thì được, không phải thì không phải." Lạc Thiên Viễn bất đắc dĩ, nhớ tới cái ôm đêm hôm đó, gật đầu, "Đúng thế." "Oa!" Lạc Thư Nhan kéo dài âm điệu, hai tay chống nạnh. "Nếu con không thích ba ba quen bạn gái, vậy thì ba ba. . ." Lạc Thiên Viễn lời còn chưa nói hết, Lạc Thư Nhan liền mở to hai mắt, "Vậy thì có phải là ba ba sẽ chia tay bạn gái đúng không, quá đáng, con không đồng ý loại hành vi này." Cô gái nhỏ lúc nói chuyện thanh âm thánh thót, thế nhưng lời nói lại giống như người lớn, trái lại Lạc Thiên Viễn cũng đã thành thói quen, không đến mức cười bò. Đối với Lạc Thiên Viễn mà nói, không có người nào có thể quan trọng hơn con gái "Lão đồng chí Lạc, ba còn trẻ, có bạn gái cũng rất bình thường mà." Lạc Thư Nhan vỗ vỗ bờ vai của anh, an ủi anh, "Giống như con sau này lớn lên cũng sẽ có bạn trai vậy, đây là chuyện rất bình thường, con sẽ không tức giận, chỉ cần bạn gái ba ba tìm không phải là người đối xử với con không tốt thì con sẽ chấp nhận!" Những lời này, khiến cho ba ba suýt chút nữa thì khóc. Lạc Thiên Viễn rất cảm khái, con gái hiểu chuyện như vậy, lời này tri kỷ biết bao nhiêu. . . Khoan, chờ chút! Lạc Thiên Viễn đột nhiên chú ý tời lời bên trong câu nói của con gái 'con gái sau này cũng sẽ có bạn trai', anh thu lại cảm động trên mặt, nhìn chằm chằm con gái : "Bạn trai? Chuyện gì xảy ra?" Lạc Thư Nhan: ". . . ?" Chủ quan. Đối với một ba ba già mà nói, chỉ sợ không làm tốt thì sẽ phải chuẩn bị tâm lý 'có một ngày con gái sẽ thích một tên nhóc thối, đồng thời gả cho hắn ta'. – Lạc Thư Nhan vừa rồi đi rất vội vàng, lúc cô làm bài tập có thói quen ăn vặt, trên mặt bàn còn bày rải rác mấy cái kẹo đường. Lúc Thẩm Yến thu dọn bàn ăn nhìn thấy con gà trống trên chiếc kẹo bơ, chỉ do dự mấy giây, thu dọn xong kẹo sữa với kẹo hoa quả, đi vào phòng khách, trên chiếc bàn cao trong phòng khách có để một cái bình trong suốt, đây đều do Lạc Thiên Viễn mua được ở nước ngoài, có kẹo sữa, cũng có kẹo hoa quả nhập khẩu, Thẩm Yến không thích ăn đồ ngọt, những thứ này bình thường đều là của Lạc Thư Nhan. Lạc Thư Nhan không biết, mỗi ngày đều do Thẩm Yến giúp cô thu dọn phân loại. Cậu bỏ kẹo sữa với keo hoa quả vào cái lọ dành riêng cho chúng. Lạc Thư Nhan cũng không biết, có một lần người bạn quen biết mẹ cậu đã mang theo con mình tới, đứa bé kia trộm lấy kẹo trong lọ, cậu nhìn thấy, vô cùng tức giận. "Không cho phép chạm vào." "Đây là kẹo của cậu ấy!"