Chương 41

Ba tôi là nam chính văn khởi điểm

Lâm Miên Miên 16-11-2023 01:02:02

Vào năm Lạc Thư Nhan mười tuổi, cô cùng ba ba đi tới Xích Thành, người đi cùng còn có Thẩm Thanh Nhược với Thẩm Yến. Trong mấy năm này, rất nhiều chuyện đã phát sinh. Đến nay Lạc Thư Nhan vẫn nhớ kỹ, một đêm tuyết, cô đang ngủ trên giường, lại nghe thấy tiếng đập cửa, ngày đó ba ba còn đang tăng ca, cô còn tưởng ba ba quên mang chìa khóa, cũng chỉ có thể mặc áo ngủ thật dày, lúc nhìn qua mắt mèo thấy Tống Vãn Tình đang đứng ngoài cửa, cô kinh ngạc đến mức quên phải mở cửa. Cô biết Tống Vãn Tình sắp kết hôn, ở niên đại này, cho dù nhà quan lại quyền quý trong nhà có việc mừng, những người bình thường sẽ không biết gì, sao cô lại biết á? Bởi vì vài ngày trước, Tống Vãn Tình đã lái xe tới đưa kẹo mừng với thiệp mời. Sau khi ba ba nhận được, cô cẩn thận quan sát nét mặt của ông từng li từng tí. Ba ba không có kinh ngạc, cũng không có tức giận, mười phần bình tĩnh, tựa như người sắp kết hôn không phải bạn gái trước của ông vậy. Tống Vãn Tình ngoài cửa mặc quần áo mỏng manh, hốc mắt cô đỏ bừng, đã sớm buông xuống kiêu ngạo trước kia, cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây, có thể là do cô muốn nghe một câu trả lời, ngón tay của cô đã lạnh đến không còn cảm giác, vẫn chưa từ bỏ ý định gõ cửa, có lẽ là cảm xúc đã sắp đến biên giới sụp đổ, cô bắt đầu gọi: "Thiên Viễn, anh ở nhà đúng không? Vì sao anh không ra gặp em, em biết anh giận chuyện của anh trai với thím em, thế nhưng em không biết mà, Thiên Viễn, em sắp kết hôn rồi, chỉ cần anh nói anh thích em, chỉ cần anh muốn em, em sẽ đi theo anh, có được không?" Lạc Thư Nhan đang chuẩn bị mở cửa, nghe đến đó, tay nhỏ đặt trên chốt cửa, lại dừng lại. Ba ba không ở nhà, nếu như bây giờ cô mở cửa, liệu có ổn không? Liệu có khiến cô Tống khó chịu hơn không? Cô Tống cũng không muốn mình nghe thấy mấy câu này mà? Lạc Thư Nhan với Tống Vãn Tình cách nhau một cánh cửa, cô còn nhỏ, không hiểu được yêu mà không được đáp lại đau khổ đến mức nào, cô mới bảy tuổi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được Tống Vãn Tình đau khổ, không biết vì cái gì, cô có chút khó chịu, lần đầu tiên cô đối mặt trực tiếp với mặt khác của tình yêu. Hóa ra lại không giống trên TV, cuối cùng tất cả đều vui vẻ, người hữu tình cuối cùng thành người thân, hóa ra còn có em yêu anh nhưng anh không yêu em. Cuối cùng Tống Vãn Tình rời đi, Lạc Thư Nhan đi đến cửa sổ, nhìn cô ra khỏi tòa chung cư này, tuyết trắng bao trùm hết thảy, trong một đêm muộn như vậy, vầng trăng khuyết khiến thế giới trông thật cô đơn. Lạc Thư Nhan nhớ tới lần đầu nhìn thấy Tống Vãn Tình, cô ấyhoạt bát sáng sủa như vậy, nhưng bây giờ, cô cũng không chắc Tống Vãn Tình còn có thể cười vui vẻ như trước nữa không. Lạc Thư Nhan không biết, Thẩm Yến cũng bên cửa sổ nhìn Tống Vãn Tình rời đi. Ánh mắt của cậu cũng rất hoang mang, không rõ sao người phụ nữ ương ngạnh có ý đồ muốn chiếm chú Lạc kia có thể đáng thương như vậy. Lạc Thư Nhan cũng không biết, khi Tống Vãn Tình ra khỏi khu dân cư, Lạc Thiên Viễn trở về, hai người bọn họ cách một khoảng, trên mặt anh không còn là nét mặt ôn hòa, chỉ lẳng lặng nhìn cô, cởi áo khoác đi đến bên cạnh khoác thêm cho cô. Rõ ràng là động tác ôn nhu, nhưng lời anh nói ra lại khiến lệnh Tống Vãn Tình triệt để hết hi vọng. "Vãn Tình, chúc em hạnh phúc." Cho đến giờ phút này, Tống Vãn Tình mới cảm nhận được Lạc Thiên Viễn vô tình. Có lẽ anh đã từng thích cô, dù sao anh cũng từng ôn nhu với cô, nhưng bây giờ anh cũng đã không còn thích cô. Hóa ra khi một người đàn ông không còn thích một người phụ nữ, là như này. Cô không thấy sự đau lòng trong mắt cô, chỉ nhìn thấy bình tĩnh, cô thậm chí tình nguyện anh tức giận, là chán ghét,chỉ cần đừng bình tĩnh như vậy. Cô đột nhiên hiểu rõ, cởi bỏ áo khoác của anh, sau khi chân thành xin lỗi anh, lưng thẳng tắp, cũng không tiếp tục quay đầu lại đi về phía trước, lần này, cô muốn anh nhìn cô rời đi. Sau khi Tống Vãn Tình kết hôn không bao lâu, Tần Vũ Đồng cũng rời khỏi Ninh thành, trở về Bắc Kinh, trước khi cô đi, còn đưa cho Lạc Thư Nhan một quyển «Hoàng tử bé», Lạc Thư Nhan không biết cô có ý gì, nhưng vẫn cẩn thận cất đi, cô nghĩ, đợi khi cô lớn hơn có lẽ sẽ hiểu. Thẩm Thanh Nhược dưới sự trợ giúp của Lạc Thiên Viễn, đã trả sạch tiền phòng, cô biết Lạc Thiên Viễn có dự định đến Xích Thành, lại bắt đầu liều mạng làm việc cố gắng kiếm tiền, vào năm Lạc Thư Nhan mười một tuổi, lại tích trữ tiền đặt cọc nhà, vay ngân hàng mua một căn phòng, vẫn làm hàng xóm với cha con nhà họ Lạc. Dưới sự sắp xếp của Lạc Thiên Viễn, cô đến chi nhánh công ty thời trang Tiếu Nhan của Lạc Thiên Viễn làm nhân viên ngoại giao, thời gian một năm ngắn ngủi, liền từ nhân viên bình thường thăng chức làm phó chủ quản. Bây giờ tiền lương của cô cao, tiền vay mua phòng cũng không còn áp lực, chỉ cần nhớ tới chính mình tại Ninh thành có một bộ phòng ở, ở Xích Thành cũng có, cô liền đặc biệt an tâm, có thể là do Lạc Thiên Viễn ảnh hưởng, hiện tại cô cũng nghĩ muộn tận lực tích trữ sản nghiệp cho con trai, cho dù công việc bận rộn hơn nữa, cô cũng vui vẻ, sống nhiều năm như vậy, cuối cùng cô cũng tìm ra cuộc sống mình thích. Lạc Thư Nhan với Thẩm Yến đến lớp sáu mới chuyển tới tiểu học Xích Thành, tiểu học Xích Thành chỉ là một cái quá trình chuyển tiếp. Lạc Thiên Viễn là hi vọng hai người họ trong kỳ thi trung học, đều có thể thi vào lớp cấp tốc của trung học thực nghiệm. Trường trung học số 1 Xích Thành là một trường trung học trọng điểm, theo thống kê, hầu hết học sinh trong đó đều được từ các trường trung học thực nghiệm thi lên, vậy nên tại Xích Thành có một câu, vào được lớp cấp tốc của trung học thực nghiệm là có thể vào được trung học trọng điểm, lên được trung học trọng điểm của Xích Thành thì cách đại học tốt không còn xa. Lúc đầu Lạc Thiên Viễn chuẩn bị sắp xếp cho hai đứa chung một lớp, nhưng đột nhiên có một chuyến công tác nên Lạc Thư Nhan bị phân đến lớp hai, Thẩm Yến đến lớp một, hai người vẫn không có duyên trở thành bạn cùng lớp. Chính vào mùa hè, còn mấy ngày nữa đến kỳ thi lên Trung học cơ sở, bầu không khí lớp 6 cũng nhẹ nhõm, việc học cũng không nặng nề lắm, bọn họ vui vẻ sống qua năm năm học sinh tiểu học, đến năm cuối cùng mới tiếp xúc với cái gọi là áp lực thi cử. Sau giờ học hôm nay, Lạc Thư Nhan cùng đi vệ sinh với bạn cùng bàn Đường Vũ. Lạc Thư Nhan mười một tuổi đã là tiểu mỹ nữ, mấy năm này cô cũng đang kiên trì đánh đàn dương cầm học khiêu vũ, giai đoạn này tất cả các chứng chỉ có thể thi đều đã thi, sự thật chứng minh quyết định của cô là chính xác, bởi vì liên quan tới học khiêu vũ, mỗi ngày thể lực của cô tiêu hao cũng không nhỏ, cho dù có ăn nhiều cũng sẽ không bị mập, hiện tại lại lật xem album ảnh lúc trước, nhìn mình khi còn bé béo ị, cô lại có loại cảm giác như đã qua mấy đời. Cô bây giờ một chút cũng không mập, giữa đám bạn nữ cùng tuổi còn gầy hơn, học múa có yêu cầu rất cao với thể hình, tất cả những gì giáo viên vũ đạo đã dạy trước đó giờ thành thói quen, cô đi đường thẳng lưng, siết chặt bụng dưới. Không biết là do gen của cô hay do luyện thành, tuổi còn nhỏ mà cổ thon dài, đi qua hành lang lớp sáu, tựa như con thiên nga trắng. Khi còn bé Lạc Thư Nhan mũm mĩm là phấn điêu ngọc trác, đáng yêu hoạt bát, bây giờ cô không còn mập mạp của trẻ nhỏ nữa, ngũ quan dần dần nẩy nở, tại lúc cô không biết, trên đầu cô đã có danh hiệu giáo hoa rồi. Đường Vũ kéo cánh tay Lạc Thư Nhan, giọng điệu khổ não nói: "Mẹ mình mỗi ngày đều mắng mình, còn không cho mình tiền tiêu vặt nói phải mua đồ cho mình, phiền chết, mình chuẩn bị mua băng nhạc. Hiện tại cũng không mua được, ài, hai ngày nữa mình sẽ trả lại máy lặp cho cậu." Lạc Thư Nhan cười, "Không cần vội." Col lại nghiêng đầu nhìn Đường Vũ một chút, kỳ thật trước đó cô đã chú ý tới, hình như bạn cùng bàn của mình đang còng lưng. Càng nghĩ, nâng lưng tốt, dứt khoát đi nhắc nhở cậu ấy, "Đường Vũ, mình thấy hình như lưng cậu hơi gù á, có phải do cặp nặng quá không? Lưng còng không tốt, khi thành thói quen sẽ rất khó đổi." Khuôn mặt nhỏ của Đường Vũ đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói: "Không phải, cái kia. . ." "Sao vậy?" Đường Vũ coi Lạc Thư Nhan là bạn tốt nhất, cái không thể nói với bố mẹ, thì có thể nói với cô, sau khi mặt đỏ tới mang tai, cô khẽ cắn môi, hạ giọng nói: "Thư Nhan, mình sắp phiền chết rồi." Cô thừa dịp không có ai, lặng lẽ đứng thẳng người, giờ Lạc Thư Nhan mới hiểu được nguyên nhân Đường Vũ còng lưng. Bé gái ở tuổi này đã bắt đầu dậy thì. Thân hình Đường Vũ hơi mập, tình huống dậy thì cũng có vẻ nhanh hơn các bạn nữ khác, mà bản thân cô cảm thấy rất xấu hổ, nhất là các bạn nữ trong lớp không có tình huống giống cô, trải qua lần so sánh mày, cô rất sợ người khác chú ý tới thay đổi của mình, thế nên mới còng lưng để giấu. Lạc Thư Nhan nhìn chằm chằm trước ngực Đường Vũ đến ngây ngốc, lại nghĩ tới mình. . . Không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Cô muốn đánh người. Chẳng lẽ cái này mà cũng phải âu sầu á? Từ khi cô dậy thì đến giờ không khác gì chưa dậy thì mới phải cáu chứ? Nhưng Đường Vũ thật sự phiền não vì chuyện này, Lạc Thư Nhan lại quả quyết thu hồi ánh mắt hâm mộ, nghiêm túc nói với cô: "Vậy thì cậu càng phải thẳng lưng lên, cậu không thấy trên TV có rất nhiều quảng cáo ngực lớn à. Cậu không nên cảm thấy bản thân như này không dễ nhìn, sinh vật trong sách đều có, đây là bình thường, Đường Vũ, mình cực kỳ hâm mộ cậu, rất nhiều người đều nghĩ như vậy ấy chứ." Đường Vũ không chắc lắm hỏi cô: "Thật sao? Mình cảm thấy xấu quá!" Còn đặc biệt thẹn thùng. "Không xấu nha." Lạc Thư Nhan cẩn thận quan sát, "Một chút cũng không xấu, nhưng nếu cậu vẫn còng lưng thì sẽ rất khó coi." Đường Vũ: "Thật sao?" "Thật, nhưng Đường Vũ nè, cậu phải nói với ma ma, cậu nhất định phải bảo ma ma cậu mua nội y phù hợp." Lạc Thư Nhan cảm thấy mình sắp hóa thành chị gái tri kỷ rồi, mặc dù cô dậy thì giống như không dậy thì, nhưng cô Thẩm vẫn đến siêu thị mua rất nhiều loại áo lót phù hợp với cô. Có lẽ do Lạc Thư Nhan biểu hiện quá chân thành, Đường Vũ không tiếp tục còng lưng, bỏ đi phiền muộn trước đó, bắt đầu líu ríu cùng Lạc Thư Nhan thảo luận thay đổi của cơ thể, trong lúc đó quan hệ của hai bé gái cũng gần hơn rất nhiều. Hai người cùng đến nhà vệ sinh, trên đường về cũng vừa lúc đi ngang qua lớp 1. Đường Vũ nhớ tới lời đồn mình từng nghe, dán sát vào Lạc Thư Nhan hơn chút, lặng lẽ nói: "Thư Nhan, mình nghe nói cán bộ môn ngữ văn lớp 1 thích Thẩm Yến, lúc tan học luôn tìm cậu ta nói chuyện." Lạc Thư Nhan nghe vậy vô thức nhìn về phía trong phòng học, Thẩm Yến ngồi hàng thứ ba, đang cúi đầu đọc sách, không biết có phải do ánh mắt của cô quá rõ ràng không, vậy mà cậu cũng ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với cô. Vẫn là đôi mắt đen nhánh kia. Giống như Lạc Thư Nhan 11 tuổi thay đổi rất nhiều so với lúc sáu tuổi, Thẩm Yến cũng không có thoát khỏi uy lực của thời gian đại pháp, hiện tại vóc dáng của cậu cao hơn, cậu mới mười hai tuổi, chiều cao đã đuổi kịp Thẩm Thanh Nhược 1 mét 65. Cậu càng thông minh, mấy lần thi đều gần được điểm tuyệt đối, hạng nhất cả lớp. Trưởng thành theo tuổi tác, khí tràng trên người cậu cũng dần thay đổi, trên mặt không có ý cười. Từ đẹp trai dường như không phù hợp với một cậu bé mười hai tuổi, nhưng vì nhiều năm chỉ đọc sách, hầu như dành toàn bộ thời gian để tiếp thu kiến thức, nên dù tuổi cậu ấy còn nhỏ nhưng vẫn rất khác so với các bạn cùng lớp xung quanh. Lạnh lùng xa cách lại kiêu ngạo, đây là cái Lạc Thư Nhan có thể nghĩ được, từ thích hợp dùng ở trên người cậu. Đương nhiên, đối với người khác cậu vẫn luôn bày ra vẻ như có ai thiếu mình mấy trăm vạn, Lạc Thư Nhan lại cảm thấy cậu càng ngày càng độc miệng, theo lượng từ ngữ phong phú, cậu ta độc miệng tới mức chỉ nói chuyện với cô mấy phút mà cô đã muốn tuyệt giao rồi. Thẩm Yến nhìn Lạc Thư Nhan một chút, liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Lạc Thư Nhan cũng không tiếp tục nhìn cậu. Đường Vũ cũng chú ý tới hai người bọn họ đối mặt, giọng hưng phấn bổ sung: "Nhưng mọi người đều biết Thẩm Yến không thích cậu ta, bạn cùng lớp cậu ấy nói với mình là Thẩm Yến không để ý tới cán bộ ngữ văn kia. Chúng ta đều biết, Thẩm Yến thích cậu nha!" Lạc Thư Nhan chậm rãi nhìn về phía cô: ". . . ?"